
n luôn thấp thỏm lo lắng, chỉ sợ căn bệnh như quả bom hẹn giờ ấy có
thể phát tác trên người Phi Minh bất kỳ lúc nào, nhưng rồi Phi Minh dần lớn lên
như bao đứa trẻ khỏe mạnh khác, căn bệnh đã trốn quá lâu, lâu đến nỗi Cát Niên
còn ngờ rằng nó không tồn tại.
Vị bác
sĩ nhìn Cát Niên, ngay lập tức rút từ tập kết quả kiểm tra ra phim chụp phần
đầu của Phi Minh rồi lấy đầu bút chỉ vào một điểm trên tấm phim.
Cát
Niên chỉ nhìn thấy một chấm trắng nhỏ.
Bác sĩ
chậm rãi nói: “Theo kết quả chuẩn đoán sơ bộ của chúng tôi, nửa cầu não của
bệnh nhân có một khối u tế bào Glioblastoma lớn khoảng 4cm x 3cm.”
Cát
Niên im lặng nhìn vị bác sĩ, dường như không thể hiểu ngay câu nói vừa rồi.
“Đổi
cách nói khác thì chúng tôi cho rằng Phi Minh có một khối u não, đây rất có thể
là nguyên nhân chính dẫn đến bệnh động kinh của cô bé phát tác.”
Lúc này
Cát Niên đã hiểu lời bác sĩ. Cô nhận ra mình lại mắc sai lầm một lần nữa, cũng
như trước kia rất nhiều lần đối diện với sự sợ hãi, cô đều cho rằng mình đã
chuẩn bị đầy đủ, thực ra đều không phải.
Số
mệnh như một bánh xe khổng lồ lăn qua mặt đất nát vụn, trước nay đều không cho
người ta cơ hội chọn lựa, đương nhiên, ngoài việc chọn đần độn hay tỉnh táo.
Nhưng sự khác biệt giữa hai lựa chọn này chẳng qua cũng chỉ là cách nào khổ sở
hơn mà thôi, đối với kết quả chúng đều vô dụng như nhau.
.
Phi
Minh biết tin vẫn chưa được xuất viện lại khóc lóc kêu gào một trận nữa, khóc
đến cuối cùng không còn phát ra tiếng được nữa, khuôn mặt nhỏ tím lựng. Ầm ĩ
một hồi đến bác sỹ, y tá cũng phải chạy lại, sợ cô bé quá kích động khiến bệnh
tình chuyển biến xấu đành phải cho dùng thuốc một lần nữa, để cô bé khóc khàn
giọng kiệt sức dần dần lịm ngủ.
Trong
cả quá trình này Cát Niên trước sau chỉ đứng cách xa mấy mét đờ đẫn nhìn cảnh
tượng trước mắt. Cô không giúp gì được. Số mệnh như một bánh xe khổng lồ lăn
qua mặt đất nát vụn, trước nay đều không cho người ta cơ hội chọn lựa, đương
nhiên, ngoài việc chọn đần độn hay tỉnh táo. Nhưng sự khác biệt giữa hai lựa
chọn này chẳng qua cũng chỉ là cách nào khổ sở hơn mà thôi, đối với kết quả
chúng đều vô dụng như nhau.
Bác sĩ
nói, trước mắt vẫn chưa thể chuẩn đoán được khối u trong não Phi Minh là lành
tính hay ác tính, nhưng ít nhất có một điểm có thể khẳng định đó là khối u này
đã tồn tại từ lâu trong não cô bé, thậm chí có thể là ngay từ lúc mới sinh, và
có liên quan mật thiết với di truyền từ thế hệ trước. Về điểm này, bác sĩ đã
năm lần bảy lượt hỏi han về bệnh sử gia đình Phi Minh, sau khi được Cát Niên
cho biết bố đẻ cô bé thực ra cũng mắc bệnh động kinh bẩm sinh, bác sĩ lại càng
chắc chắn thêm luận cứ này bởi động kinh chính là một trong những dấu hiệu điển
hình trước khi u tế bào Glioblastoma trong não phát tác.
Cát
Niên thật sự muốn bác sĩ có thể nói thẳng cho cô biết phải làm thế nào mới cứu
được Phi Minh, nhưng ngay đến một bác sĩ dày dạn kinh nghiệm cũng không thể cho
cô một đáp án rõ ràng. Chưa vội nói đến là u lành hay u ác, nhưng đã phát triển
lớn đến như hiện tại, đương nhiên sẽ chèn ép hệ thần kinh, dẫn đến những phản
ứng sức khỏe liên hoàn, như các cơn đau càng ngày càng thường xuyên, nôn mửa và
động kinh, hơn nữa khối u còn có thể tiếp tục mở rộng, đến khi nó đã chiếm một
không gian nhất định, dù có lành tính cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, còn hậu
quả đáng sợ của khối u ác tính thì càng không dám tưởng tượng.
Phương
án duy nhất trước mắt có lẽ chỉ có thể là phẫu thuật, nếu như phẫu thuật thành
công, hậu phẫu không tái phát thì đó là đại hạnh trong bất hạnh, nhưng có tái
phát hay không thì không ai có thể dự đoán nổi. Càng khó nghĩ hơn nữa là khối u
của Phi Minh nằm ở một vị trí tương đối nguy hiểm, cũng tức là nguy hiểm trong
phẫu thuật sẽ rất lớn, một khi đã phẫu thuật, cô bé có khả năng phục hồi sức
khỏe, nhưng cũng có khả năng chết ngay trên bàn mổ hoặc để lại di chứng dẫn đến
tàn tật suốt đời.
Vị bác
sĩ đã hỏi Cát Niên, dù gì cô cũng chỉ là cô đứa bé, cũng không biết liệu cô có
thể đại diện đứa bé đưa ra quyết định liên quan đến tính mạng này không.
Trước vấn đề này, Cát Niên thật sự nhất thời không biết nói gì. Trên danh
nghĩa, anh Tư Niên mới là cha nuôi của Phi Minh, danh chính ngôn thuận là người
giám hộ của cô bé, nhưng năm đó Tạ Tư Niên đưa ra quyết định nuôi đứa trẻ hoàn
toàn là để hoàn thành tâm nguyện của Cát Niên, trên thực tế anh không hề có bất
kỳ quan hệ gì với Phi Minh. Mấy năm đầu thỉnh thoảng anh cũng gửi vài món quà
cho Cát Niên và Phi Minh từ những nơi khác nhau, điều này đã quá đủ để Cát Niên
cảm kích, càng không thể yêu cầu gì hơn, bởi cô cũng biết anh Tư Niên từ nhỏ đã
không thích dừng một chỗ quá lâu, ghét nhất phải vướng bận, sau khi người anh
yêu qua đời, chỗ anh ở lại càng không cố định. Dù Cát Niên lúc này có cùng
đường nhờ anh Tư Niên giúp đỡ cũng không thể liên lạc với anh ngay được. Mấy
năm nay cô cũng chỉ biết tin tức anh họ đã từng đi tới những quốc gia xa xôi
nào đó qua các mẩu tin vụn vặt trên báo.
Còn về
người thân m