
cũng sẽ len lén chạy đi, còn không bằng đồng ý, tiện thể nắm rõ hành tung của hắn trong tay. Hơn nữa, huynh cho rằng Chúc Anh Tề có thể mang được Chúc Anh Đài về sao? Bạch Hằng đi sẽ
giữ vững quyết tâm của mình, hắn sao có thể để Chúc Anh Đài chạy thoát
trước mặt người Bạch gia được? Còn nữa, hình như bên Hàng Châu có động
tĩnh lạ, tuy ta không tiện đi đến, nhưng có Bạch Hằng đi, hiển nhiên có
thể nghe được chuyện gì đó, sau đó về báo cho ta biết!”
“Tiểu tử giỏi lắm, được đấy! Một hòn đá hạ ba con chim!” Diệp Quân
Thanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Hắn đã biết nào có đơn giản như vậy,
tiểu tử Bạch Hằng kia e là còn chưa biết đi?
Nhị ca, phục chưa hả?!” Diệp Quân Lan vỗ vai lão ca nhà mình, đắc ý,
Tu Nhân nhà nàng là ai chứ, hừm hừm, đó không phải là người bình thường
đâu nha!
Mã Văn Tài nhìn gương mặt tươi cười đắc ý của Diệp Quân Lan, chỉ cười không nói.
Mặt Diệp Quân Thanh nhăn nhó sầu khổ, tức giận trợn mắt nhìn Mã Văn
Tài, trong lòng rất thương tâm, muội muội ngoan hiền của hắn lại bị tên
tiểu tử đội lốt hồ ly này lừa đi mất rồi! Ôi, con gái lớn đúng là không
thể giữ mà! Chúc Anh Tề phóng nhanh đến Hàng Châu, đồng thời Bạch Hằng cũng mang theo thuộc hạ tới đó.
Giờ phút này Chúc Anh Đài cùng Lương Sơn Bá đều đang đắm chìm trong
thế giới của hai người, cả ngày tình chàng ý thiếp, ngọt ngào mật mật,
chỉ ước làm uyên ương không muốn thành tiên.
Lại nói, hôm đó Chúc Anh Đài đào hôn đi tới Hàng Châu, cũng không
mang theo Ngân Tâm, một mình giục ngựa chạy suốt đêm. Vận khí nàng quả
thật không tệ, bây giờ thế gian loạn như vậy, một cô gái ban đêm lên
đường vậy mà không gặp phải chuyện không may gì, ông trời dường như muốn giúp nàng a.
Mà bên kia, Lương Sơn Bá mang theo Tứ Cửu, kéo một thân bệnh tật đi
tới nơi ước định của bọn họ: chính là đền nguyệt lão ở Hàng Châu.
“Tứ Cửu, tại sao Anh Đài còn chưa đến?” trong lòng Lương Sơn Bá lo
lắng, lôi Tứ Cửu lại hỏi liên hồi, đột nhiên như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt sợ hãi: “Có thể trên đường gặp chuyện không may hay không?”
Tứ Cửu nhìn công tử nhà mình lo lắng đến mặt tái nhợt, vội vàng an
ủi: “Công tử, công tử, người đừng lo lắng, bây giờ sắc trời còn sớm!
Chúc cô nương không có việc gì, nhất định sẽ tới.”
Khuyên can mãi, cuối cùng cũng trấn an được Lương Sơn Bá, kiên nhẫn ở đền nguyệt lão chờ đợi.
Một canh giờ, hai canh giờ, thời gian dần dần trôi qua, sắc trời cũng dần dần tối xuống.
Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, từ xa đến gần, tốc độ cực nhanh chạy
về phía đền nguyệt lão. Tâm tình Lương Sơn Bá lập tức vui sướng, Anh
Đài, nhất định là Anh Đài, Anh Đài nàng đến rồi. Lời chưa kịp nói, người đã chạy về phía kia.
Tứ Cửu không để ý, không kịp kéo công tử nhà mình, chỉ đành vừa chạy theo vừa hô: “Công tử, chậm một chút!”.
Lúc này người giục ngựa đến đúng là Chúc Anh Đài, chỉ thấy nàng đang
mặc một bộ quần áo tỳ nữ màu đỏ, búi tóc hơi loạn, phong trần mệt mỏi,
trên mặt kích động vạn phần, trong miệng vẫn hô: “Sơn Bá, Sơn Bá, muội
tới rồi!”
Lương Sơn Bá đang chạy trên đường cũng nghe được giọng của Chúc Anh
Đài, sau đó ở nơi xa thấy một thân ảnh hồng sắc, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Là Anh Đài, là Anh Đài!” Giống như qua nhiều lần xác nhận, đó chính là người mà mình mong nhớ ngày đêm, hắn liền cao giọng hô lên: “Anh Đài,
Anh Đài, ta ở đây!”
“Sơn Bá, muội tới rồi!” Chúc Anh Đài nhìn thấy Lương Sơn Bá, nhất
thời lệ rơi đầy mặt, Sơn Bá, Sơn Bá của nàng, nói xong liền lập tức chạy tới.
Sau khi dừng ngựa lại ở trước mặt Lương Sơn Bá, hai người nhìn nhau,
trong mắt hàm chứa lệ quang trong suốt, sau đó Chúc Anh Đài phi thân
xuống ngựa, lao vào trong ngực Lương Sơn Bá, hai người ôm nhau thật
chặt, quên hết tất cả phiền não, trong mắt của nàng chỉ có hắn, cũng như trong mắt của hắn chỉ có nàng, hết thảy mọi thứ đều không còn quan
trọng.
Tứ Cửu chạy tới nhìn hai người ôm nhau, cảm thấy vô cùng vui mừng, công tử cùng Anh Đài tiểu thư rốt cục ở cùng một chỗ.
Một lúc sau, Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá tách ra, đem ngựa giao cho Tứ Cửu, hai người tay nắm tay trở lại đền nguyệt lão.
Tiến lên trước mặt Nguyệt lão, hai người đồng loạt quỳ xuống.
Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy sự kiên
định trong mắt đối phương, hôm nay nàng sẽ gả cho hắn, hắn sẽ lấy nàng,
bọn họ muốn thành thân ở trước mặt Nguyệt lão.
“Nguyệt lão ở trên cao, ta là Chúc Anh Đài!” Chúc Anh Đài dập đầu một cái.
“Nguyệt lão ở trên cao, ta là Lương Sơn Bá!” Lương Sơn Bá cũng dập đầu một cái.
“Hôm nay lấy trời đất chứng giám kết làm vợ chồng!” Hai người nắm tay nhau, trăm miệng một lời nói, sau đó quay về phía nguyệt lão dập đầu.
Tiếp đó đứng lên, nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ rốt cục ở cùng một
chỗ!
Tứ Cửu đứng một bên, cảm động vạn phần, hung hăng lau nước mắt, công
tử, Anh Đài tiểu thư, tình yêu giữa hai người khiến hắn thật cảm động!
“Tứ Cửu, đừng khóc, chúng ta đi thôi!” Lương Sơn Bá nhìn Tứ Cửu khóc
không coi ai ra gì, kêu một tiếng, đang định đứng dậy cùng Chúc Anh Đài
rời đi, thì đột nhiên thân thể mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
“Sơn Bá,