Chờ Một Ngày Nắng

Chờ Một Ngày Nắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324290

Bình chọn: 10.00/10/429 lượt.

, không biết ma xui quỷ khiến

thế nào mà anh lại sống chung với cô. Chung sống với nhau anh phát hiện

cô gái này không hề đáng ghét như mình tưởng tượng, ngược lại còn mang

lại rất nhiều niềm vui cho cuộc sống của anh.

Dần dần, anh mong chờ được nhìn thấy nụ cười của cô, khao khát được nghe giọng nói của cô.

Hết giờ làm anh nhanh chóng về nhà chỉ để được ăn món ăn cô nấu.

Đêm đến sợ cô mộng du, lúc nào cũng vểnh tai lên như một thói quen để nghe động tĩnh ở phòng bên cạnh, đến tận khi cô ngủ say rồi mới yên tâm nhắm mắt.

Lần cô xảy ra chuyện, anh lo lắng đến phát điên. Mặc dù trước mặt nhân viên cố gắng giữ bình tĩnh nhưng lòng bàn tay lại hằn sâu vết

móng tay đỏ máu. Phóng xe như bay đi đón cô, thậm chí thấy đầu óc trống

rỗng. Ý nghĩ có lẽ cô xảy ra chuyện khiến anh gần như phát điên…

Đến tận khi nhìn thấy cô bình an vô sự trong phòng vệ sinh, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng mới rơi xuống.

Khoảnh khắc cô ùa vào lòng anh, anh cảm thấy niềm hạnh phúc

và thỏa mãn tràn ngập trong lòng. Anh muốn ôm cô thật chặt, nói với cô

rằng anh sẽ ở bên cô. Nhưng cuối cùng anh lại không nói ra được, chỉ từ

từ siết chặt cánh tay.

Anh đưa cô đi mua trang sức, mua quần áo cũng chỉ vì muốn mua mà thôi. Anh chưa bao giờ suy tư về phụ nữ, chưa từng yêu, cũng không

biết con gái thích những món quà như thế nào. Dây chuyền, lắc tay, thấy

cô đeo đẹp thì nhân tiện mua cho cô. Quần áo và giày cũng do chính tay

anh chọn, cảm giác cô mặc lên rất đẹp, rất có khí chất.

Đưa cô đến buổi dạ hội hoàn toàn không phải là để hãnh diện cho bản thân, mà là…

Mà là gì?

Anh cũng không biết nguyên nhân chính xác, chỉ là muốn đưa cô đến những chỗ như thế này một lần.

Có lẽ là muốn giới thiệu cô với bạn bè của mình?

Có lẽ là muốn cô hiểu nhiều hơn về thế giới của mình?

Có lẽ… chỉ là muốn cùng sánh vai với cô xuất hiện trước đám đông, để mọi người biết rằng họ là một đôi.

Nhưng cho dù anh làm bao nhiêu, cho dù anh vì cô mà thay đổi

bao nhiêu thì trong mắt cô, Thẩm Quân Tắc chẳng qua chỉ là một “thương

nhân giỏi giang”. Tất cả những gì anh làm đều là có mục đích, có kế

hoạch.

Nhìn dáng vẻ ngoan cường của cô, đột nhiên Thẩm Quân Tắc thấy lòng nhói đau. Anh không biết phải giải thích thế nào, lúc nãy nổi nóng với cô chỉ vì những lời bàn tán sau lưng kia khiến anh vô cùng tức

giận, hơn nữa… động tác thân mật quá mức mà cô dành cho người đàn ông

kia khiến anh vô cùng đố kỵ.

Nhất thời bị nỗi tức giận làm u mê đầu óc, nói năng có phần

quá đáng nhưng không ngờ cô lại thẳng thừng nói ra hai tiếng “ly hôn”.

Thẩm Quân Tắc siết chặt tay, hít một hơi thật sâu, cố làm ra

vẻ bình tĩnh, thấp giọng hỏi từng câu từng chữ: “Em muốn ly hôn với anh? Đúng không?”.

Tiêu Tinh gật đầu không chút do dự, “Dù sao thì anh cũng đạt

được mục đích của mình rồi, sớm ly hôn có lợi cho cả hai chúng ta. Hơn

nữa…”. Tiêu Tinh ngừng một lát rồi cúi đầu, “Hơn nữa sau khi ly hôn, anh đi tìm người phụ nữ khác tôi cũng không có áp lực”.

Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, “Anh không đồng ý”.

Tiêu Tinh ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh, “Vì sao? Chẳng phải anh… ghét tôi lắm sao? Có thể thoát khỏi tôi đối với anh mà nói là một

chuyện tốt! Chi bằng chúng ta kiên quyết ly hôn, tạm thời có thể chưa

nói với người nhà, sau này từ từ giải thích…”.

“Chưa đầy nửa năm đã ly hôn, em tưởng là trò trẻ con sao?”.

Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, ngắt lời cô, “Tạm thời không nói chuyện

này nữa”.

Tiêu Tinh sững người, lúc ấy mới đột nhiên nhớ ra bản thỏa

thuận mà Kỳ Quyên đã nói với cô, không kìm được lên tiếng: “Anh quên bản thỏa thuận đã ký trước khi kết hôn rồi sao? Anh đã nói sau khi kết hôn

sẽ đồng ý tất cả điều kiện của tôi”.

Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống.

Tiêu Tinh nói tiếp: “Nếu ngay từ lúc bắt cuộc đầu hôn nhân

này chỉ là một cuộc giao dịch, vậy thì chúng ta nên tuân thủ thỏa thuận

thì hơn. Lúc đầu ký bản thỏa thuận ấy, sau khi kết hôn tôi cũng chưa đưa ra điều kiện nào. Hôm nay tôi chỉ đưa ra một điều kiện này thôi, chúng

ta làm thủ tục ly hôn trước”.

Thẩm Quân Tắc nhìn cô, giọng nói có chút gượng gạo: “Đã nói

thời gian kết hôn là một năm, vẫn chưa hết thời gian, em không cần nóng

vội như thế”.

Tiêu Tinh im lặng một lúc, “Vậy thì chỉ cần không ly hôn, có phải là những điều kiện khác anh đều đồng ý?”.

Thẩm Quân Tắc nhíu mày: “Em nói đi”.

“Tôi muốn chuyển ra ngoài”.

“Không được”, cứ nghĩ đến chuyện cô muốn rời xa tầm mắt của

mình, Thẩm Quân Tắc gần như từ chối yêu cầu này theo phản xạ. Vừa nói

dứt lời, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô, cảm giác trái tim như bị

mũi dao sắc nhọn đâm vào.

Cô ghét anh đến vậy sao, không muốn sống cùng anh một phút nào sao?

Nhưng anh không muốn để cô đi. Nếu cô đi rồi, anh có cần phải sống ở căn biệt thự do chính tay mình thiết kế không?

Thấy Thẩm Quân Tắc không nghĩ ngợi gì mà từ chối luôn, Tiêu

Tinh sững người, khẽ nói: “Thế thì thôi, dù sao thì bản thỏa thuận kia

cũng không có giá trị pháp luật. Ban đầu Kỳ Quyên bảo anh ký, chẳng qua

cũng vì nghĩ anh là quân tử giữ chữ tín, không ngờ… anh lại trở mặt


Polaroid