XtGem Forum catalog
Chờ Một Ngày Nắng

Chờ Một Ngày Nắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324164

Bình chọn: 8.00/10/416 lượt.

đều chỉ gọi hai suất, sáu suất đồ ăn

xếp đầy bàn của Ôn Bình nhanh chóng trở thành tiêu điểm của cửa hàng.

Rất nhiều người không kìm được tò mò nhìn họ, đặc biệt là cô gái bàn bên cạnh, cứ lén nhìn Ôn Bình mãi.

Anh ta cũng thật không biết xấu hổ. Làm gì có người nào ăn đồ ngọt như anh ta, giống hệt con lợn bị bỏ đói.

Tiêu Tinh bị những ánh mắt tò mò soi mói, lẳng lặng cúi đầu

ăn trân châu. Ôn Bình ngồi đối diện không hề bận tâm đến ánh mắt của

những người xung quanh, thản nhiên xúc từng thìa từng thìa một, vẻ mặt

rạng rỡ đầy hưởng thụ.

Nam tiến sĩ mỹ thuật thích ăn kem… Nghĩ thế nào cũng thấy thật biến thái.

Tiêu Tinh thầm đưa ra kết luận trong lòng.

Nửa tiếng sau, cuối cùng Ôn Bình cũng giải quyết xong bàn đồ

ăn, nho nhã lấy giấy ăn lau miệng, sau đó ngẩng đầu, mỉm cười nói với

Tiêu Tinh: “Sao không nói gì? Gặp thầy nên e thẹn à? Tôi nhớ da mặt em

dày lắm mà, hồi nhỏ đã giống như con thỏ điên cuồng, sao đột nhiên hôm

nay lại dịu dàng thế?”.

Tiêu Tinh nhếch mép, lạnh lùng nói: “Thấy thầy ăn vui vẻ như vậy, em ngại không muốn làm phiền”.

“Ồ? Vậy sao?”. Ôn Bình mỉm cười, nói với giọng điệu đầy ẩn ý, “Sao thầy lại nghĩ là tâm trạng của em không tốt nhỉ? Có phải là vì lúc nãy cãi nhau với anh chàng kia không? Hình như lúc đi ngang qua hành

lang thầy nghe thấy anh ta mắng em”.

Tâm trạng không tốt? Rõ rệt đến vậy sao?

Tiêu Tinh vội vàng chỉnh lại tóc để che giấu cảm xúc, chuyển chủ đề nói chuyện: “Đúng rồi, bây giờ thầy dạy trường nào?”.

“Thầy dạy ở học viện mỹ thuật đại học Hoa Kiều, ba năm trước

thầy đến đây làm việc, gần đây được lên làm giáo viên hướng dẫn cao

học”.

“Khụ khụ…”. Tiêu Tinh bị hóc trân châu.

Ôn Bình lạnh lùng nhìn cô: “Sao, thầy làm giáo viên hướng dẫn cao học lạ lắm sao?”.

“Vâng”, Tiêu Tinh gật đầu, “Thật không ngờ thầy có thể hướng dẫn thạc sĩ”

. “Dĩ nhiên, em tưởng thầy sẽ dạy trẻ con mười tuổi ngu ngốc mãi sao?”.

Tiêu Tinh không bận tâm đến lời chế nhạo của anh ta, nghiêm

túc nói: “Đúng lúc em đang chuẩn bị đầu năm sau thi thạc sĩ, nếu thầy đã dạy ở học viện mỹ thuật, thầy có thể cho em một vài lời khuyên về giáo

viên hướng dẫn nào tốt được không? Lần trước đi phỏng vấn em gặp một tên cặn bã, vẫn còn ám ảnh với cụm từ giáo viên hướng dẫn”.

“Giáo viên hướng dẫn nào tốt à?”. Ôn Bình cúi đầu, vờ làm ra vẻ suy ngẫm, một lúc rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, chỉ vào mũi mình và nói, “Thầy Ôn rất được”.

Tiêu Tinh gườm gườm nhìn anh ta, “Em nghiêm túc đấy”

. “Thầy cũng nghiêm túc”. Ôn Bình nhìn cô với ánh mắt chân

thành, “Em có thể suy nghĩ thi vào học viện mỹ thuật đại học Hoa Kiều.

Thú thực học viện mỹ thuật của đại học Hoa Kiều được coi là học viện mỹ

thuật tốt nhất ở đây. Hơn nữa năm ngoái trường đại học Hoa Kiều mới xây

dựng một tòa nhà cho học viện mỹ thuật, cơ sở vật chất rất tốt. Trường

của thầy còn có quan hệ hợp tác thân thiết với rất nhiều trường ở nước

ngoài, đặc biệt là học sinh của học viện mỹ thuật có rất nhiều cơ hội ra nước ngoài giao lưu, học tập”.

Sao nghe quen thế nhỉ? Đây hoàn toàn là những lời trên thông báo tuyển học sinh, không sai một từ nào. Tiêu Tinh nhìn anh ta, không

còn gì để nói, “Em rất muốn học ở đại học Hoa Kiều, nhưng rất khó thi

vào đó…”.

“Em ôn tập chăm chỉ vào, qua được điểm chuẩn là được, không cần lo thi phỏng vấn”.

“Thật ạ?”. Tiêu Tinh nhìn anh ta với ánh mắt nghi hoặc.

“Học sinh của tôi, thực lực thế nào lẽ nào tôi không biết

sao?”. Hiếm khi thấy Ôn Bình nghiêm túc, “Tôi đã nói rồi, tuy em ngốc

nhưng có một chút tài năng hội họa. Giáo viên ở đại học Hoa Kiều đều rất thích những học sinh có tài năng, có tiềm lực, ngốc một chút cũng không sao”.

Trước sự khích lệ của ánh mắt dịu dàng của anh ta, cuối cùng

Tiêu Tinh nghiến răng gật đầu: “Được, còn ba tháng nữa, ngày mai em sẽ

bắt đầu đóng cửa ôn tập!”.

“Ừ, như thế mới đúng, dốc hết sự hận thù của em với tôi hồi

còn nhỏ ra ấy”. Tiêu Tinh ngượng ngùng mỉm cười, “Hồi nhỏ không hiểu

chuyện…”.

“Không sao, tôi không thù dai đâu. Em chỉ dùng màu đỏ bôi vào chỗ ngồi của tôi, để trông nó như vết máu thôi mà”. Ôn Bình nhếch mép,

vẫy tay với nhân viên phục vụ, “Thanh toán”.

“Để em trả, để em trả”. Tiêu Tinh vội vàng lấy ví tiền, muốn

lấy lòng người “bạn học” tương lai này để xoa dịu những trò nghịch ngợm

quái đản hồi nhỏ.

Ôn Bình gạt tay cô lại, đưa cho nhân viên phục vụ một tấm

thẻ: “Khách sáo cái gì. Tôi là khách hàng thường xuyên ở đây, có thẻ hội viên”. Tiêu Tinh ngập ngừng cất ví tiền đi. Một người đàn ông làm thẻ

hội viên của cửa hàng đồ ngọt. Rốt cuộc anh ta thích ăn những đồ ăn ấy

đến mức nào?

Sau khi quẹt thẻ, hai người cùng đi ra ngoài. Bên ngoài trời

đã tối, đèn đường đều bật sáng. Dòng xe cộ nối đuôi nhau trên đường,

cuộc sống về đêm ở đô thị phồn hoa mới vừa bắt đầu. Dưới ánh đèn rực rỡ, đại sảnh của khách sạn đang tổ chức dạ hội ở cách đó không xa dần trở

nên nhạt nhòa.

Ở đó đang diễn ra cuộc vui xa hoa ngây ngất, mặc dù vừa mới

bước ra khỏi đó nhưng lúc này nhìn lại, cô có cảm giác xa lạ như không

thể với tới.

Ánh mắt vô