
toàn thân đều là kim cương lấp lánh, mắt
tao sắp bị mày làm cho mù rồi!”.
Mặt Tiêu Tinh biến sắc, cô khẽ nói: “Tao cùng anh ta tham dự dạ hội, vì thế mới mặc như thế này”.
Nghe cô nói như vậy, Kỳ Quyên cũng đoán ra bảy, tám phần. Mặc dù Tiêu Tinh là cô nàng mơ hồ, nhìn thì có vẻ nhí nhảnh hồn nhiên, vô
tâm vô tính nhưng bên trong thì rất ngoan cường, gặp bất kỳ khó khăn gì
cô cũng nghiến răng chịu đựng. Bây giờ đã đến mức phải chạy đến nhà chị
em tốt để tránh nạn, chắc chắn là giữa cô và Thẩm Quân Tắc đã xảy ra vấn đề gì khó giải quyết, trong lòng đang cảm thấy khó chịu.
Tính cách lạnh lùng của Thẩm Quân Tắc chắc chắn khiến Tiêu
Tinh phải chịu ấm ức. Quả nhiên cô nàng ngốc nghếch này đúng là người
chậm chạp trì trệ, giống hệt suy đoán của cô.
Kỳ Quyên ngầm hiểu trong lòng nên cũng không hỏi nhiều, nắm
tay Tiêu Tinh và nói: “Được rồi, đến chỗ tao, thích ở mấy ngày thì ở”.
“Ừ, cảm ơn mày”. Mặc dù Tiêu Tinh đang cười nhưng Kỳ Quyên lại thấy nụ cười gượng gạo của cô thật sự rất khó coi.
Bữa tiệc chúc mừng của Thẩm Thị kéo dài đến tận mười giờ tối. Thẩm Quân Tắc là chủ nhân của buổi dạ hội này, vì phép tắc lễ nghi nên
anh phải ở lại đến cuối cùng. Nhìn khách khứa lần lượt ra về, đại sảnh
vốn lộng lẫy, náo nhiệt dần trở nên nháo nhác, lộn xộn, tâm trạng của
anh cũng có chút hụt hẫng.
Đưa Tiêu Tinh đến tham dự buổi dạ hội này vốn là muốn cô hiểu thêm về thế giới của mình, muốn giới thiệu cô với các bạn của mình.
Không ngờ cuối cùng lại chia tay trong buồn bã, thậm chí còn nhắc đến
hai chữ “ly hôn”.
Không biết vì sao anh lại cố chấp muốn kéo Tiêu Tinh vào thế
giới của mình một lần, làm như thế hai người mới xích lại gần nhau hơn.
Anh đã từng tham gia rất nhiều buổi dạ hội như thế này, mọi
người thường tươi cười nói chuyện với nhau, bạn bè làm ăn, đối thủ trên
thương trường, lúc nâng ly chúc tụng vẫn tươi cười hớn hở, nhưng chưa
bao giờ thấy nụ cười trong đôi mắt. Ngoài miệng nói những lời khách sáo
nhưng trong lòng thì lại toan tính đủ điều. Anh quen rồi nên thấy rất
bình thường, uống với người ta ly rượu, nhảy một điệu, hoàn toàn chỉ là
đối phó. Sau khi buổi dạ hội kết thúc sẽ đường ai nấy đi, không ai còn
nhớ ai, lần sau gặp lại nói câu “lâu lắm không gặp”, thân thiết như bạn
cũ lâu năm không gặp.
Những tình huống như thế chẳng qua chỉ là xã giao giả tạo,
anh đã quá quen với điều đó. Bao nhiêu năm nay, một mình đối mặt với
những tình huống này, anh luôn bình tĩnh tự tin, ung dung linh hoạt.
Chỉ là bên cạnh anh chưa bao giờ có bạn nhảy.
Nhưng hôm nay lại có một chút khác biệt. Anh đưa Tiêu Tinh
cùng đi, trong lòng bỗng cảm thấy căng thẳng, giống như con sói đưa một
chú thỏ vào rừng, bảo vệ chu đáo, dù là một phút cũng không muốn cô rời
khỏi tầm mắt của mình.Sợ cô bị những tên công tử phong lưu ức hiếp, sợ
cô không thích không khí ở đây, thậm chí sợ cô sẽ vì thế mà rời xa mình.
Nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui, nghe những người đó
không ngừng một câu “bà Thẩm” hai câu “bà Thẩm”, nghe những người đó
khen họ là trai tài gái sắc rất đẹp đôi, cho dù biết đối phương chỉ nói
xã giao nhưng trong lòng vẫn có cảm giác thích thú.
Sánh vai cùng với Tiêu Tinh, vì sao lại có cảm giác thỏa mãn kỳ lạ ấy?
Lẽ nào thật sự đã thích cô?
Thẩm Quân Tắc cầm chiếc ly thủy tinh trong suốt trên tay, đôi lông mày nhíu lại. Những lời Phương Dao vừa nói giống như ném một hòn
đá xuống mặt hồ vốn đã lăn tăn sóng gợn, khiến lòng anh không thể thanh
thản được. Một người từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng nghiêm túc như anh rất
ít khi được con gái yêu thích. Hồi học trung học, để chuẩn bị ra nước
ngoài nên anh chỉ tập trung vào việc học. Những cô nữ sinh trước mặt,
xinh đẹp hay không xinh đẹp, trong mắt anh chẳng qua chỉ là hai chữ “nữ
sinh”, không có gì khác biệt.
Ra nước ngoài, vừa đi học vừa theo ông nội tham gia vào việc
làm ăn của nhà họ Thẩm. Bao nhiêu năm xông pha trên thương trường, đã
từng đến rất nhiều nơi, đi qua rất nhiều con đường, gặp rất nhiều mẫu
phụ nữ nhưng không có một mối tình thật sự nào.
Chỉ có duy nhất một lần tạm coi là yêu. Đó là đối tượng xem
mặt ông nội giới thiệu. Nghe nói cô gái ấy trúng tiếng sét ái tình với
anh, ngày nào cũng gọi điện hẹn anh đi dạo phố, xem phim, về sau lại
không như ý, tức giận chạy đến nói: “Thẩm Quân Tắc, rốt cuộc trong lòng
anh có em không? Anh không bao giờ biết chủ động gọi điện cho em sao?”.
Thẩm Quân Tắc nghi ngờ hỏi lại: “Em gọi cho anh và anh gọi cho em cũng
chỉ nói những chủ đề ấy, chẳng phải kết quả đều giống nhau sao?”. Cô gái ấy tức giận bỏ đi, lại còn nói anh trước mặt ông nội. Thẩm Quân Tắc
nhíu mày, thầm nói: Con gái thật là phiền phức. Cậu em trai Thẩm Quân
Kiệt thường nói anh là tảng đá, cạo trọc đầu là có thể xuất gia làm hòa
thượng. Thẩm Quân Tắc không bận tâm đến điều đó, vẫn sống cuộc đời độc
thân tự tại. Không phải lao tâm khổ tứ chuẩn bị quà cho “cô bạn gái” khó chiều, đối với anh mà nói có thể giảm bớt không ít gánh nặng.
Đến tận khi sự xuất hiện của Tiêu Tinh làm đảo lộn tất cả mọi sự sắp đặt c