
tình dừng lại ở bãi đỗ xe của khách sạn, nhìn
thoáng qua đã thấy chiếc xe màu đen quen thuộc. Biển số xe đã ghi sâu
trong lòng, từng con số đều khiến người ta chói mắt.
Đó là chiếc xe của Thẩm Quân Tắc, vẫn đỗ ở chỗ cũ, xem ra anh vẫn đang vui vẻ trong buổi dạ hội, lúc này vẫn chưa về nhà. Có lẽ vẫn
đang khiêu vũ với Phương Dao? Hoặc là với một bạn nhảy xinh đẹp hơn
chăng? Cho dù là ai, chỉ cần đứng cùng với anh thì cũng đều trở thành
tiêu điểm của buổi dạ hội.
Tiêu Tinh ngoảnh mặt đi, lặng lẽ cúi đầu đi về phía lối ra. Ôn Bình đi theo cô, khẽ hỏi: “Em muốn về nhà sao?”.
“Vâng”.
“Tôi đưa em về”.
“Không cần đâu”, Tiêu Tinh khẽ từ chối, “Em sống cách đây không xa lắm, em tự đi về cũng được”.
“Thôi được”, Ôn Bình mỉm cười, lấy chiếc điện thoại trong túi áo, “Để lại số điện thoại đi, có chuyện gì còn liên lạc”.
“Được”.
“Vậy tôi về trước đây, bên kia còn có người bạn đang chờ tôi”. Ôn Bình chỉ tay về phía khách sạn nơi tổ chức dạ hội.
Tiêu Tinh gật đầu, vẫy tay và nói: “Thầy đi đi, tạm biệt”.
Tiêu Tinh dõi theo bóng Ôn Bình, sau đó mới cúi đầu, quay người đi về phía ga tàu điện ngầm.
Tối nay cô không muốn quay về căn nhà đó một chút nào, càng
không muốn đối diện với Thẩm Quân Tắc. Căn nhà đó vốn không phải là của
cô, vừa cãi nhau một trận, lại còn mặt dày quay về, cô không làm được
điều đó.
Nhưng chỗ bố mẹ cũng không tiện về, tự nhiên chạy về nhà, một người vốn tính lạnh lùng như mẹ chắc chắn sẽ hỏi đông hỏi tây, thậm chí mắng một trận té tát. Cô không muốn tự chuốc họa vào thân.
Tiêu Tinh đi lang thang một mình trong ga tàu điện ngầm, đột nhiên cô phát hiện mình không còn nơi nào để đi.
Khoảng thời gian này cô chỉ sống cùng với Thẩm Quân Tắc, suýt chút nữa thì coi đó là nhà của mình. Thực ra nghĩ lại, mặc dù căn nhà
đó rất đẹp nhưng cũng chỉ là nơi hai người sống chung tạm thời để hai
bên gia đình yên tâm mà thôi. Thẩm Quân Tắc có thế giới riêng của anh,
chẳng qua anh trở về căn hộ ấy sau mỗi giờ đi làm chỉ là để cố làm ra vẻ trong mắt người ngoài, họ là cặp vợ chồng rất tình cảm.
Trên thực tế, cô thậm chí không hiểu được một phần tư con người Thẩm Quân Tắc.
Từ khi kết hôn đến nay, thái độ của anh rất dịu dàng, chưa
bao giờ mắng cô, vì thế… hôm nay cô mới thấy buồn vì sự trách mắng của
anh?
“Không biết nhảy còn chạy đi trổ tài, em có biết là người
khác đang cười nhạo em không? Chưa được mười bước lại giẫm vào chân
người ta, loạng chà loạng choạng ra thể thống gì? Em đang khiêu vũ hay
làm trò cười cho người ta hả?”.
Lời nói lạnh lùng, vẻ mặt lạnh lùng, từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim cô.
Vì anh mà cô chịu đựng cách trang điểm kỳ cục này, mặc dù
không quen nhưng vẫn đi giày cao gót, cùng anh tham gia dạ hội, bối rối
trong đám người xa lạ, sợ mình làm sai chuyện gì sẽ bị người ta cười
nhạo, làm anh mất mặt.
Trốn trong góc, lặng lẽ nhìn anh khiêu vũ với Phương Dao, hai người phối hợp thật ăn ý, bước nhảy thật đẹp mắt. Cô cũng chỉ biết
ngưỡng mộ, ai bảo cô là thiên kim nhà quê, hoàn toàn không biết điệu
nhảy này?
Vểnh tai nghe những lời bàn tán của những người xung quanh,
“Thẩm Quân Tắc và Phương Dao là thanh mai trúc mã”, “Họ thật đẹp đôi”,
“Vì sao anh ấy lại lấy Tiêu Tinh?”, “Anh ấy và Phương Dao không đến bên
nhau thật là đáng tiếc”… Bực tức trong lòng nhưng không thể nói một câu.
Cố gắng kìm nén nỗi ấm ức nhưng cuối cùng bị anh vô cớ mắng
cho một trận. Bây giờ lại mặc bộ quần áo kỳ quặc này lang thang trong ga tàu điện ngầm, bị người qua kẻ lại chỉ trỏ bàn tán…
Hôm nay cô đúng là xui xẻo hết chỗ nói.
Tiêu Tinh khịt mũi, lấy điện thoại, do dự một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Kỳ Quyên.
“A lô, tìm tao có chuyện gì?”. Phong cách nói chuyện của Kỳ Quyên vẫn ngắn gọn súc tích như thế.
Mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy như thế này sẽ bị người qua kẻ
lại chỉ trỏ. Tiêu Tinh lẻn đi tìm một góc nào đó rồi trốn vào, khẽ nói
chuyện với Kỳ Quyên, giọng nói hết sức nghiêm túc: “Tiểu Quyên, tao có
thể đến chỗ mày ở mấy ngày được không?”.
“Cô nàng đáng thương, mày lại sao rồi? Hai đứa cãi nhau hay bị bố mẹ ép bỏ nhà ra đi?”.
“Nói thẳng thừng như thế làm gì, tao nhớ mày không được sao?
Nói thế nào mày cũng là bạn gái tin đồn của tao”. Tiêu Tinh khẽ lẩm
nhẩm, “Tao đến chỗ mày được không? Tao không có chỗ nào để về…”.
“Không vấn đề, đến đi. Mày đi tàu điện ngầm đến trạm Tây Sơn thì xuống, tao ra đón mày”.
“Ừ, lát nữa gặp”.
Bước ra khỏi tàu điện ngầm, nhìn thoáng qua đã thấy Kỳ Quyên
đi giày cao gót, đứng thẳng đơ ở đó không nhúc nhích, như cây cột chỉ
đường hình người, cứ như là sợ Tiêu Tinh không nhìn thấy cô sẽ lạc đường vậy.
Tiêu Tinh tươi cười bước lại, khẽ vỗ vai cô, “Này, mày làm tượng đấy à?”.
Kỳ Quyên quay sang, ánh mắt sắc bén lướt nhìn Tiêu Tinh từ đầu đến chân, sau đó lại nhìn một lần nữa từ chân lên đầu.
Tiêu Tinh bị ánh mắt giống như tia lazer của cô làm lạnh buốt sống lưng, không kìm được nói: “Mày nhìn gì?”.
Kỳ Quyên nhìn cô chằm chằm, “Sao mày lại ăn mặc như thế này,
lên sân khấu biểu diễn à? Sặc,