
u lưng thì khó giấu được vẻ hụt hẫng, và cả Tiêu Tinh ấm
ức đến đỏ mắt trong buổi dạ hội tối nay…
Lúc anh đột nhiên bừng tỉnh thì đã là một giờ sáng, chiếc
khăn lạnh trên trán cũng bị nhiệt độ cơ thể làm cho nóng ấm nhưng người
anh thì đầm đìa mồ hôi. Cô gái trong giấc mơ chân thực tới mức dường như đang đứng trước mặt anh, khoảng cách thật gần, nhưng giơ tay ra lại
không thể chạm được vào khuôn mặt của cô.
Cốc nước trên đầu giường đã nguội lạnh, Thẩm Quân Tắc nhíu
mày, cầm cốc uống một ngụm nước. Bị nước lạnh kích thích, đầu óc anh
càng tỉnh táo hơn.
Giấc mơ chồng chéo lúc nãy, hình ảnh lặp đi lặp lại trước mắt đều là cái bóng của cô.
Anh biết cái bóng ấy đã sớm khắc sâu trong trái tim mình từ lúc nào không hay, vì thế cho dù là mơ cũng rõ rệt như thế.
Chính là cô gái ấy, từng động tác, từng ánh mắt đều dễ dàng làm lay động trái tim anh. Bắt đầu từ lúc nào vậy?
Anh cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng bây giờ… anh đã đắm chìm trong đó, không thể thoát ra được.
Cuối cùng anh đã trở thành người đàn ông bi thảm nhất trong
lịch sử. Vốn dĩ chỉ muốn lợi dụng cô, kết hôn với cô chẳng qua chỉ là kế hoạch tạm thời, thậm chí đã chuẩn bị trước cho việc ly hôn. Nhưng bây
giờ anh lại hoàn toàn sa vào cái bẫy ấy.
Nhưng anh không cảm thấy hối hận một chút nào, thậm chí còn thấy thinh thích.
Bởi vì cuối cùng anh đã hiểu cảm giác thích một người là như thế nào.
Cảm giác nhớ đến da diết, cảm giác đặt một người trong trái tim…
Rất xa lạ. Nhưng rất ấm áp.
Chiếc điện thoại cạnh gối nhấp nháy ánh sáng xanh nhạt, biểu
thị có tin nhắn mới. Thẩm Quân Tắc cầm điện thoại lên, là tin nhắn của
Phương Dao: “Hôm nay hai người cãi nhau mình nghe thấy rồi, sáng sớm mai thức dậy, tỉnh táo một chút thì đi đón cô ấy về, đừng có chậm chạp như
hồi học trung học nữa”.
Thẩm Quân Tắc nghĩ một lúc, nhanh chóng nhắn lại một chữ.
“Ok”
Phía dưới còn có một tin nhắn:
“Anh à! Em sắp về nước đóng phim rồi! Em nhận một bộ phim
hài, tháng một năm sau bắt đầu bấm máy, em về nước trước để chuẩn bị.
Đây là vai diễn đầu tay của em đấy, anh nhất định phải ủng hộ em! Vì
thế… em đến ở nhờ chỗ anh mấy ngày được không? Để chị dâu bỏ qua cho em, anh cũng biết lúc đầu chúng ta liên kết lừa chị ấy mà. Em sợ chị ấy thù dai!”
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc rồi nhắn lại ba chữ:
“Nói sau đi!”.
Nhắn tin xong liếc nhìn đồng hồ, có lẽ con mèo đêm Tiêu Tinh vẫn chưa ngủ, Thẩm Quân Tắc liền gọi điện cho cô.
“Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”.
Thẩm Quân Tắc nhíu mày, cô nàng này có giận dỗi cũng không
cần phải tắt máy chứ? Nhưng nghĩ lại lại thấy không đúng, có lẽ Tiêu
Tinh không có sự giác ngộ cao đến như vậy, có thể điện thoại của cô lại
hết pin… Haizz, cô nàng ngốc nghếch này, hôm nào phải mua cho cô thêm
một cục pin nữa mới được.
Chỉ là muộn như thế này rồi cô không ở nhà, cũng không biết đã đi đâu?
Chỗ bố mẹ cô có lẽ cô sẽ không đến. Mẹ vợ là hổ cái, Tiêu
Tinh sợ nhất là mẹ, sao có thể chạy đến trước họng súng? Nghĩ đi nghĩ
lại cô chỉ có hai con đường để đi, một là ra khách sạn ở. Hôm nay lúc ra khỏi cửa cô không mang tiền không mang chứng minh thư, rõ ràng là cách
này không được. Con đường thứ hai là nhà của hai người chị em tốt kia.
Vệ Nam có bạn trai, cô đến cũng không tiện. Kỳ Quyên sống một mình, hơn
nữa lại luôn bảo vệ cô như gà mẹ bảo vệ gà con, gặp phiền phức gì chạy
đến trốn ở nhà Kỳ Quyên có lẽ là phản ứng bản năng của Tiêu Tinh…
Thẩm Quân Tắc không ngờ mình lại hiểu Tiêu Tinh sâu sắc đến như vậy, vừa đoán là trúng ngay.
Quả nhiên Tiêu Tinh ở chỗ Kỳ Quyên. Thẩm Quân Tắc gọi điện
thoại cho Kỳ Quyên, vẫn chưa kịp nói thì đã bị Kỳ Quyên mắng cho té tát
mặt mày:
“Thẩm Quân Tắc? Trời ơi bây giờ là mấy giờ rồi, anh có cho tôi ngủ không hả? Sáng sớm mai tôi phải ra tòa!”.
“Tiêu Tinh có ở chỗ cô không?”. Thẩm Quân Tắc đi thẳng vào vấn đề chính.
“Không có!”. Kỳ Quyên sa sầm mặt xuống rồi cúp máy.
Chưa được vài giây, điện thoại lại đổ chuông.
“Thẩm Quân Tắc, anh muốn gì? Có thôi đi không hả, một rưỡi rồi!”. Sắc mặt của Kỳ Quyên rất khó coi.
“Bảo cô ấy nghe điện thoại”.
“Sặc, tôi đã nói Tiêu Tinh không có ở đây? Bảo ma nghe điện thoại à?”.
Kỳ Quyên kiên quyết tháo pin ra.
Nửa phút sau, điện thoại bàn lại đổ chuông. Kỳ Quyên hầm hầm
chạy đi nhấc máy, vừa nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, Kỳ Quyên đã tức giận gầm lên: “Thẩm Quân Tắc, anh có tin là tôi kiện anh quấy rối
không?”.
Thẩm Quân Tắc rất điềm đạm, giọng nói vẫn rất bình tĩnh, “Bảo Tiêu Tinh nghe điện thoại, đừng trốn nữa, cô ấy không trốn được đâu”.
Kỳ Quyên nhìn Tiêu Tinh ngoài mặt thì vờ như không bận tâm
nhưng lại vểnh tai nghe động tĩnh bên này, cuối cùng đặt điện thoại
xuống, gườm gườm nhìn Tiêu Tinh: “Lão nhà mày không chịu buông tha, gọi
hết cuộc này đến cuộc khác, ngay cả điện thoại bàn nhà tao cũng không bỏ qua, bà chị này sắp không chống cự được rồi, mày có nghe hay không?”.
Tiêu Tinh ngượng ngùng lắc đầu.
Kỳ Quyên lườm cô, “Mày còn không nghe tao sợ anh ta sẽ xông
sang đây dỡ nhà tao”. Nói rồi đưa đi