
ị ngộ độc thức ăn, phải biết quý trọng tính
mạng”. Kỳ Quyên hầm hầm không nói gì, đến tận khi Tiêu Tinh quay người
đi vào bếp mới không kìm được nhếch mép cười. Sáng sớm cố tình đập phá
nồi niêu xoong chảo đánh thức Tiêu Tinh dậy là để cô nấu bữa sáng. Bụng
đói cồn cào nhưng quán ăn sáng ở dưới vẫn chưa mở cửa, chỉ có thể dùng
cách này để lôi Tiêu Tinh dậy, đun lại nồi cháo nấu khê tối qua đặt trên bàn, quả nhiên Tiêu Tinh đã mắc lừa. Haizz, cô nàng mềm lòng lại ngây
thơ thật dễ lừa… Kỳ Quyên vừa than thở vừa chạy vào phòng làm việc đối
chiếu lại tài liệu ra tòa. Chẳng bao lâu sau đã ngửi thấy mùi thức ăn
hấp dẫn bay ra từ bếp, giọng nói của Tiêu Tinh cũng vang lên bên tai:
“Tiểu Quyên ăn cơm thôi, tao nấu xong rồi”. Tốc độ thật là nhanh, chân
tay thật nhanh nhẹn!
Kỳ Quyên không kìm được lại thốt lên. Thật ra Tiêu Tinh có
rất nhiều ưu điểm, nấu ăn ngon, lại xinh xắn, ai lấy được cô ấy cũng rất tốt, chỉ ít thì cũng không lo đói bụng. Còn về cái tính khí động một tý là bùng phát, ngang ngạnh nhưng mềm lòng, chỉ cần nhẫn nhịn một chút là được.Suy cho cùng mèo con xù lông và hổ cái hung dữ mặc dù đều thuộc họ mèo nhưng khác biệt rất lớn. Có lẽ Thẩm Quân Tắc đã nhìn thấy cô xù
lông nhiều rồi nên mới dần dần hiểu bản chất thật sự của cô, đồng thời
tìm ra cách hữu hiệu để đối phó với cô.
Thực ra rất đơn giản, chỉ cần nhường cô một chút, dịu dàng với cô một chút cô sẽ mềm lòng và không thể phát tác được.
Nhớ lại cuộc điện thoại an ủi của Thẩm Quân Tắc tối qua, Kỳ
Quyên lại buồn cười. Hiếm thấy anh chàng Thẩm Quân Tắc cao ngạo lạnh
lùng này chịu hạ mình, dùng giọng điệu dịu dàng khiến người ta nổi da gà nói chuyện với Tiêu Tinh. Có lẽ nói xong vài câu, ngay cả anh ta cũng
nổi vài lớp da gà.
Tiêu Tinh rán hai đĩa trứng đặt trên bàn, Kỳ Quyên một đĩa,
mình một đĩa. Kỳ Quyên nhìn thấy đĩa trứng rán thơm phức, hai mắt sáng
lên, cầm đũa, chẳng mấy chốc mà ăn hết. Sau đó lại thản nhiên cướp đĩa
trứng trước mặt Tiêu Tinh, nhoáng một cái cũng sạch bóng, sau đó lau
miệng, mỉm cười và nói, “Tao ăn no rồi”.
“Sao mày lại thế!”. Tiêu Tinh nhìn hai chiếc đĩa sạch bóng trước mặt, gườm gườm nhìn cô.
Kỳ Quyên nhíu mày, làm ra vẻ hung hăng như muốn nói “Mày
không phục thì đánh tao đi”. Cô nói: “Sao, có ý kiến? Mày sống ở chỗ
tao, tao phải cùng mày nằm chen chúc trên một chiếc giường, cho mày ăn
ba bữa, lại còn phải chịu đựng những cuộc điện thoại như đòi mạng của
lão nhà mày. Là bạn gái tin đồn của mày, tao cảm thấy rất áp lực, biết
không?”.
Tiêu Tinh không kìm được phản bác: “Bảy giờ sáng mày đã đánh
thức tao dậy, thời gian làm việc nghỉ ngơi kỳ lạ như vậy, tao cũng rất
áp lực…”.
“Hôm nay tao phải ra tòa, dĩ nhiên là phải dậy sớm. Mày tưởng ai cũng có thể ngủ đến lúc nào thích dậy thì dậy như mày chắc?”.
“Chẳng phải bình thường chín giờ mới mở phiên tòa sao? Chưa
đến bảy giờ đã dậy, chắc chắn là vì quá đói. Mày ăn như lợn ấy, mỗi ngày phải ăn bốn bữa, coi tao là con ngốc chắc?”.
“Thế thì đã sao?”. Kỳ Quyên lạnh lùng hấm hứ một tiếng, “Mày
quên là lúc đầu chúng ta đã giao hẹn, ai kết hôn đầu tiên thì phải dọn
nhà vệ sinh cho tao một tháng à?”.
Tiêu Tinh mở miệng, đột nhiên không nói được lời nào.
Kỳ Quyên, mày đừng biến thái như thế được không? Mỗi câu nói
đều nói như đang ở trên tòa vậy! Những lời nói đùa trước khi ra nước
ngoài mà cũng nhớ rõ như thế…
Thấy Tiêu Tinh trợn mắt không nói gì, Kỳ Quyên cười khoái
trá: “Mày cãi nhau với Thẩm Quân Tắc, chạy đến chỗ tao hoàn toàn là tự
chui đầu vào rọ. Tao không bảo mày dọn nhà vệ sinh là tốt lắm rồi, nấu
cơm thôi mà cũng nói nhiều thế, có bản lĩnh thì quay về đi”.
Tiêu Tinh không nói được lời nào.
Nhìn dáng vẻ hung hăng của Kỳ Quyên, đột nhiên Tiêu Tinh có
chút hối hận, sớm biết thế này cô đã chạy đến chỗ Vệ Nam rồi. Có lẽ là
vì Kỳ Quyên quá cô đơn nên mới coi việc ngược đãi người khác là thú vui. Đấu võ, cô không đánh lại được cao thủ Teakwondo. Đấu trí, cô không
thắng được luật sư biến thái đã gặp nhiều tội phạm giết người…
Vì thế chỉ có thể chịu thua.
Lần cãi nhau này vẫn là Kỳ Quyên toàn thắng. Kỳ Quyên đắc ý
xách túi hồ sơ chuẩn bị đi làm. Đi ra đến cửa đột nhiên ngoảnh đầu lại,
mỉm cười với Tiêu Tinh và nói: “Đúng rồi, Tiêu Tinh à, hình như một tuần rồi tao chưa quét nhà, nhân tiện mày quét giúp tao nhé!”. Cô ngừng một
lát rồi bổ sung, “Đừng có mà thừa nước đục thả câu, khi nào về tao sẽ
kiểm tra”.
Nhìn bóng cô đi xa dần, Tiêu Tinh muốn khóc nhưng không có nước mắt.
Sau khi Kỳ Quyên đi làm, Tiêu Tinh ngoan ngoãn giúp cô quét
dọn nhà cửa. Cô sống một mình, thuê phòng ở, căn phòng chưa đầy hai mươi mét vuông, phòng ngủ và phòng khách chung nhau, bên trái là bếp, bên
phải là phòng vệ sinh. Tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ, ngăn nắp. Người phụ nữ này tính cách lạnh lùng, trong mắt không cho phép có một hạt cát, vì
thế ngay cả phòng của cô cũng giống tính cách của cô, không một chút bừa bộn, gọn gàng như ở khách sạn.
Nhớ lại tính khí lúc nào cũng đắc tội người khác của cô, Tiêu Tinh không kìm được thở dài.
Thật là thê