
ủa anh. Đến bây giờ ngay cả trái tim lạnh lùng cũng trở nên rối bời.
Phương Dao bước ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy cảnh tượng Thẩm
Quân Tắc ngồi một mình trong góc. Anh cầm ly rượu vang trên tay, đang
cúi đầu suy nghĩ điều gì đó, dường như gặp phải vấn đề nan giải, không
ngừng nhăn nhó nhíu mày.
Phương Dao không kìm được mỉm cười trêu chọc, “Lại cau mày rồi, lông mày của cậu sắp rụng rồi đấy”
. Thẩm Quân Tắc quay sang nhìn cô rồi đứng dậy, bình tĩnh nói: “Đi thôi, mình đưa cậu về”.
Hai người cùng đi ra bãi đỗ xe, Thẩm Quân Tắc muốn ngồi vào
ghế lái nhưng lại bị Phương Dao ngăn lại, “Hôm nay cậu uống không ít, để mình lái cho”.
Thẩm Quân Tắc đứng đó không nói gì. Phương Dao lại cười nói:
“Cậu không sợ bị cảnh sát bắt vào đồn nhưng mình sợ ngày mai phải lên
trang nhất. Kỹ thuật lái xe của mình tuyệt đối đạt tiêu chuẩn, được rèn
luyện qua những lần trốn paparazzi, yên tâm đi”.
Thẩm Quân Tắc nhìn cô, gật đầu rồi quay người bước về phía
ghế lái phụ, mở cửa lên xe. Quả thực hôm nay anh uống không ít, ngoài
những người khách sáo mời rượu, phần lớn là uống thay Tiêu Tinh. Lúc đầu vẫn chưa thấy khó chịu, lúc này Phương Dao nói như vậy, đột nhiên men
rượu trong dạ dày bắt đầu cuộn lên, khó chịu như bị thiêu đốt.
“Sao thế?”. Phương Dao ngồi vào xe, liếc nhìn anh, “Muốn nôn thì bây giờ đi đi, đừng có mà nửa đường nôn trên xe”.
Thẩm Quân Tắc quay sang nhìn người bạn thân lúc nào cũng
muốn xỏ xiên mình, im lặng một lúc rồi mới nhắm mắt, thở dài, ngả người
vào ghế, khẽ nói: “Lái xe đi, mình không sao”.
Thấy anh ngoan cố ngang ngạnh, Phương Dao cũng không nói nhiều, mỉm cười rồi khởi động xe.
Chiếc xe chầm chậm đi trên đường, đến chỗ rẽ, Phương Dao lại
hỏi: “Đúng rồi, bây giờ cậu sống ở đâu? Mình nên lái xe về hướng nào?”.
“Khu Nguyệt Hoa, ở phía quảng trường Thời Đại”.
Phương Dao sững người, quay sang nhìn anh với ánh mắt hoài
nghi, “Nguyệt Hoa? Đó chẳng phải là biệt thự nhỏ năm ngoái cậu mua, dự
định sau này sẽ đưa vợ con đến đó sống…”. Giọng nói bất chợt ngừng lại,
chỉ thấy đột nhiên Thẩm Quân Tắc mở mắt, nhìn cô với ánh mắt sắc nhọn
lạnh lùng, dường như cô nói trúng điểm yếu của anh.
Phương Dao nhún vai, “Thôi được, mình không nói nữa”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc rồi lại nhắm mắt, từ từ ngả
người vào ghế, lạnh lùng nói: “Mình đưa Tiêu Tinh đến đó sống rồi. Cậu
không cần phải nói vòng nói vo như thế. Mình thừa nhận, mình đối với cô
ấy…”. Anh ngừng một lát, cẩn thận chọn lọc từ ngữ, cuối cùng mới khẽ
nói, “Mình đối với cô ấy có chút đặc biệt”.
Nghĩ mãi, cuối cùng nghĩ ra “có chút đặc biệt”?
Thấy Thẩm Quân Tắc nhắm mắt, Phương Dao không nhịn được cười.
“Cậu cười cái gì?”.Thẩm Quân Tắc lạnh lùng nói.
Phương Dao càng buồn cười hơn nhưng ngoài miệng lại vờ làm ra vẻ vô tội: “Haizz, chẳng phải cậu nhắm mắt sao? Mắt nào nhìn thấy mình
cười?”.
“Hứ”, Thẩm Quân Tắc khó chịu nhíu mày, “Không cần nhìn cũng
đoán được. Sở thích của cậu chẳng phải là cười nhạo người khác sao? Được rồi, cười đủ rồi thì lái xe cẩn thận cho mình”.
“Được được được, mình đâu dám cười cậu”. Phương Dao ngừng một lát rồi nghiêm túc nói, “Mình thật sự mừng thay cho cậu, cậu độc thân
bao nhiêu năm rồi, có thể tìm được một cô gái như Tiêu Tinh cũng coi là
cái phúc của cậu”.
“Phúc cái gì, lúc nào cũng gây chuyện, đầu óc trì trệ lại
suốt ngày nghĩ lung tung”, Thẩm Quân Tắc cười khẩy, “Cô ta đúng là sao
chổi của mình”. Anh ngừng một lát rồi khẽ nói, “Đúng là… đồ ngốc”.
Ngoài miệng nói là đồ ngốc nhưng giọng nói không hề có một
chút trách móc nào, ngược lại ẩn chứa sự yêu chiều. Nói xong ngay cả bản thân anh cũng thấy sững sờ.
Thẩm Quân Tắc vốn không thấy say, ngồi trên xe ngủ một lúc,
sau khi về đến nhà lại thấy đau đầu khó chịu, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Phương Dao rất nghĩa khí, nghiến răng dìu Thẩm Quân Tắc cao
lớn vào phòng ngủ, cởi giày, đặt anh xuống giường. Thẩm Quân Tắc chỉ
thấy đầu đau như búa bổ, hình như còn bị sốt, mặt đỏ bừng bừng, nắm chặt tay Phương Dao, khẽ gọi tên Tiêu Tinh.
“Tiêu Tinh, đừng đi…”.
“Được được, không đi không đi, cậu bỏ tay ra, tay mình sắp
gãy rồi! Ặc”. Phương Dao nhăn nhó gỡ tay anh ra, lấy khăn lạnh đắp lên
trán anh, miệng không ngừng phàn nàn, “Sau này việc nặng nhọc này để vợ
cậu làm. Mình ghét nhất là giải quyết hậu quả, làm chuyện tốt không để
lại tên không phải là tác phong của mình”. Cô vừa nói vừa rót một cốc
nước đặt trên đầu giường của anh.
“Mình đi đây, cậu chú ý nghỉ ngơi”. Thấy anh say không biết gì, Phương Dao cũng không chờ anh trả lời mà đóng cửa bỏ đi.
Sau khi Phương Dao ra về, Thẩm Quân Tắc cứ ngủ mê man. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, hình như anh nhìn thấy Tiêu Tinh.
Anh nhìn thấy Tiêu Tinh ướt như chuột lột ở sân bay, Tiêu
Tinh đứng trước cửa nhà họ Thẩm nguyền rủa anh bị tiêu chảy, Tiêu Tinh
cảm kích nói lời cảm ơn anh, Tiêu Tinh ngốc nghếch đi vòng quanh khu phố Trung Hoa một vòng mà vẫn không tìm thấy đường, Tiêu Tinh sau khi biết
thân phận của anh tức giận đến run lên, Tiêu Tinh trong hôn lễ thì gượng cười nhưng sa