XtGem Forum catalog
Chờ Một Ngày Nắng

Chờ Một Ngày Nắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324345

Bình chọn: 8.00/10/434 lượt.


giữa sàn khiêu vũ, giơ tay vòng qua eo cô, Phương Dao cũng đặt tay lên

vai anh. Mặc dù hai người giữ khoảng cách thân thiện, lịch sự giống như

những đôi nhảy khác nhưng trong mắt Tiêu Tinh, tư thế ấy thật chướng

mắt.

Bản nhạc G’schichten aus dem Wienerwald* từ từ cất lên, những đôi nam nữ trên sàn khiêu vũ di chuyển bước chân.

Thẩm Quân Tắc và Phương Dao cất bước uyển chuyển trong tiếng nhạc réo

rắt, xoay chuyển theo điệu nhạc, cùng với những động tác khéo léo linh

hoạt, quay người, xoay tròn, hai người phối hợp hết sức ăn ý, tạo dáng

nho nhã, bước nhảy đẹp mắt, sự kết hợp giữa chàng trai anh tuấn và cô

gái gợi cảm trở thành cặp đôi gây chú ý nhất trên sàn khiêu vũ. Họ hăng

say khiêu vũ như không có ai bên cạnh, tư thế đẹp mắt cuốn hút người

xem, thậm chí có người dừng lại vỗ tay.

Tiêu Tinh cúi đầu uống nước nhưng ánh mắt lại liếc nhìn hai người trên sàn khiêu vũ. Xung quanh có người bắt đầu bàn tán:

“Nhìn thấy chưa, cái đôi ở giữa sàn khiêu vũ, cô gái đó chẳng phải là Phương Dao sao?”.

“Phương Dao? Cô muốn nói ca sĩ Phương Dao nổi tiếng ư? Cô ấy đến đây làm gì?”.

“Mọi người không biết đâu, Thẩm Quân Tắc và cô ấy là bạn

thanh mai trúc mã. Nhà họ Thẩm và nhà họ Phương là bạn bè thân thiết,

Phương Dao sống ở nhà họ Thẩm rất nhiều năm. Nghe nói hồi học đại học

hai người cứ dính lấy nhau như hình với bóng, quan hệ rất thân thiết.

Hai bên gia đình đều nghĩ họ là một đôi. Đáng tiếc về sau nhà họ Phương

sa sút, nhà họ Thẩm chuyển ra nước ngoài. Chẳng phải thời gian trước

Thẩm Quân Tắc đã lấy Tiêu Tinh rồi sao, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì”.

“Này, sao cô biết rõ những chuyện ấy vậy?”.

“Ha ha, năm ấy tôi học cùng trường với họ. Chuyện của họ ở

trường ai mà chẳng biết”. “Nói như vậy cũng thật đáng tiếc. Thực ra họ

rất đẹp đôi”.

“Tôi cũng thấy thế”.

Tiêu Tinh vểnh tai nghe mấy cô gái kia buôn chuyện, càng nghe càng thấy bực mình. Thẩm Quân Tắc, anh được lắm, đúng là kín tiếng. Nếu đã sớm có người thương người nhớ, vậy cô là cái gì? Lấy cô để làm bia

đỡ đạn, lừa gạt người nhà chắc?

Rõ ràng cô mới là người thiệt thòi nhất, sao bây giờ lại biến thành kẻ thứ ba độc ác, phá hoại mối tình thanh mai trúc mã của hai

người?

Tiêu Tinh uống nước dâu tây, nhìn đôi nam nữ trên sàn khiêu vũ, đột nhiên trong dạ dày trào dâng cảm giác chua chát kỳ lạ.

Hứ, chỉ là điệu waltz mà thôi, cô không thèm. Cô cũng biết

nhảy, hơn nữa còn nhảy đẹp hơn đám người này. Điệu nhảy ấy còn do cô

sáng tạo ra, “điệu co giật” độc nhất vô nhị trên thế giới.

Tiêu Tinh đang bực tức uống nước, đột nhiên trước mắt xuất

hiện một đôi giày da màu đen, đồng thời bên tai vang lên giọng nói dịu

dàng: “Tôi có thể mời cô nhảy một điệu được không?”.

Tiêu Tinh sững người, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn

ông trẻ tuổi đeo kính đang đứng ở vị trí cách mình chưa đầy hai mươi

centimet, lịch sự cúi người mời cô khiêu vũ. Khuôn mặt còn nở nụ cười

rất galant, toát lên khí chất nho nhã, lịch thiệp.

Tiêu Tinh vội vàng xua tay: “Xin lỗi, tôi… hoàn toàn không biết nhảy”.

Người đàn ông khẽ nhếch mép, ánh mắt vẫn rất dịu dàng, “Không sao, không biết nhảy có thể học mà, rất đơn giản”. Nói rồi anh ta đưa

tay ra, dịu dàng nói, “Tôi dạy cô, thế nào?”.

“Không không không, tôi sẽ giẫm vào chân anh mất”. Tiêu Tinh ngượng ngùng lùi ra sau nhưng lại bị anh ta kéo tay.

“Thử đi mà, không thử sao biết cô không biết nhảy?”.

Người này cũng thật “dễ gần”! Tiêu Tinh bị anh ta kéo tay, đành phải nhăn nhó cùng anh ta bước vào sàn khiêu vũ.

“Đừng lo, waltz không khó học, cô đừng căng thẳng, di chuyển theo bước chân của tôi…”.

Anh ta như ông anh hàng xóm, giọng nói dịu dàng khiến người

ta không nỡ từ chối. Tiêu Tinh miễn cưỡng di chuyển theo bước chân của

anh ta, nhất thời căng thẳng giẫm vào chân anh ta một cái, vội vàng cúi

đầu xin lỗi, “Xin, xin lỗi… Tôi đã nói là tôi sẽ giẫm vào chân anh mà…”.

Anh ta vẫn giữ nụ cười rất phong độ, “Không sao, lần đầu tiên khiêu vũ khó tránh khỏi cảm thấy lạ lẫm. Nào, thử lại nào”.

Thấy anh ta không bận tâm, tâm trạng của Tiêu Tinh cũng thoải mái hơn nhiều. Mặc dù không biết người đàn ông này chui từ đâu ra, cũng không biết vì sao anh ta có ý tốt dạy cô khiêu vũ, có điều Tiêu Tinh

nhảy theo anh ta vài bước, cũng thấy hứng thú với điệu waltz. Cảm giác

được xoay tròn, lâng lâng như đang bay thật thích thú.

“… Như thế này, đúng không?”. Tiêu Tinh cẩn thận di chuyển theo bước chân của anh ta, vừa nhảy vừa khẽ hỏi giáo viên của mình.

“Không sai, cô rất thông minh”. Đối phương mỉm cười, cúi đầu

nhìn cô một lúc rất lâu rồi như chợt nhận ra điều gì đó, “Cô rất giống

với một học sinh của tôi”.

“Á? Thật sao, anh là giáo viên à?”. Tiêu Tinh ngẩng đầu, tò mò hỏi.

“Ừ, tôi là giảng viên đại học”.

“Nhưng trông anh rất trẻ”. Tiêu Tinh nhìn anh ta, nghi ngờ nói, “Sao anh lại đến buổi dạ hội này?”.

“Đi cùng bạn, mục đích chủ yếu là đến ăn tiệc”.

Tiêu Tinh bị sự thẳng thắn của anh ta làm cho bật cười, không để ý lại giẫm vào giày đối phương, mặt đỏ bừng, “A, xin lỗi, lại giẫm

vào chân anh rồi…”.

“Khôn