
oàn là người có thể làm
rung chuyển trời đất trong giới doanh nghiệp, không còn giống người đàn
ông vì một bức tranh mà cãi nhau với cô, càng không phải là người đàn
ông nhăn mặt thái cà chua trong nhà bếp… Một Thẩm Quân Tắc hoàn toàn
khác lúc ở nhà khiến Tiêu Tinh cảm thấy vô cùng xa lạ.
Mặc dù chỉ cách vài bước chân nhưng Tiêu Tinh hiểu thực ra
hai người cách nhau rất xa. Cô chưa bao giờ thực sự hiểu Thẩm Quân Tắc,
thậm chí chưa hề nghĩ đến việc sẽ hiểu anh. Cô luôn cho rằng trong cuộc
hôn nhân giao dịch này không cần phải bỏ ra quá nhiều tâm tư, đối với
cô, thế giới của Thẩm Quân Tắc là một thế giới hoàn toàn xa lạ, cô không muốn bước chân vào.
Anh đứng trên sân khấu, khí chất ấy, phong độ ấy đúng là của
chàng hoàng tử bạch mã trong lòng các cô gái. Mọi người xung quanh đều
nhìn anh với ánh mắt ca tụng và tôn sùng, không ít cô gái chăm chú dõi
theo anh, ánh mắt ẩn chứa những cảm xúc phức tạp, trong đó có một cô gái rất có khí chất, cứ nhìn anh không chớp mắt, nụ cười lúc ẩn lúc hiện…
Tiêu Tinh cảm thấy khó chịu trong lòng, đứng trong đám đông
nhìn Thẩm Quân Tắc trên sân khấu, không kìm được khẽ hấm hứ một tiếng
rồi quay mặt đi.
Thẩm Quân Tắc phát biểu rất ngắn gọn súc tích, ba phút đã kết thúc.
Thì ra hôm nay là bữa tiệc kỷ niệm một năm ngày thành lập
công ty con của Thẩm Thị. Những người đến tham dự đều là đối tác làm ăn
quan trọng và lãnh đạo cấp cao của công ty. Vì thế anh mới đặc biệt đưa
Tiêu Tinh đến, muốn giới thiệu để mọi người làm quen.
Thẩm Quân Tắc bước xuống sân khấu, thoáng nhìn đã thấy Tiêu
Tinh đang quay người đi ra khỏi đám đông. Anh nhíu mày, đang định đuổi
theo thì bị một người chặn lại.
“Ha ha, vội đi đâu vậy?”.
Người phụ nữ trước mặt mặc một bộ váy dạ hội màu đen bó sát,
tóc ngắn trẻ trung, đeo đôi khuyên tai rất to, khẽ hếch cằm lên, dáng vẻ như cười mà không phải là cười, rất có khí chất của nữ hoàng.
Rõ ràng là Thẩm Quân Tắc không hy vọng nhìn thấy cô, khẽ nhếch mép, thấp giọng nói: “Cậu đến đây làm gì?”.
“Nghe nói buổi dạ hội kết thúc sẽ có tiệc, mình đến kiếm ăn”.
Thẩm Quân Tắc nhíu mày, “Ngôi sao chạy lung tung khắp nơi như cậu thật hiếm thấy, không sợ bị những tay săn ảnh bám theo, ngày mai
lên trang nhất à?”.
“Có paparazzi chẳng phải càng tiện cho cậu gây án sao? Ví dụ
lần trước ở sân bay, lấy cớ paparazzi chụp trộm, nhân cơ hội ôm Tiêu
Tinh của cậu…”.
“Phương Dao”, Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, “Cậu vẫn nói chuyện cái kiểu ấy?”.
Phương Dao mỉm cười: “Mình chỉ nói sự thật mà thôi. Sao, giẫm vào chân đau của cậu à? A, xin lỗi nhé, mình không cố ý”.
Thẩm Quân Tắc nhìn cô, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Phương Dao là một trong số những người bạn khác giới hiếm hoi của Thẩm Quân Tắc. Vì cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, rất thân thiết nên
cô chưa bao giờ nói năng khách sáo trước mặt Thẩm Quân Tắc. Lần trước
gặp cô ở sân bay cũng đúng lúc cô đang bị những tay săn ảnh bám theo nên cũng không chào cô. Không ngờ hôm nay cô lại chạy đến buổi dạ hội.
Thấy Thẩm Quân Tắc không nói gì, Phương Dao nhếch mép, đột
nhiên áp sát lại gần, khẽ đặt ly rượu vang lên tay anh, “Nào, cầm lấy,
tăng thêm chút ghen tuông cho cuộc sống bình yên của cậu”.
Thẩm Quân Tắc cau mày, “Ghen tuông?”.
Phương Dao nói: “Mình nói cho cậu biết, chẳng qua lúc nãy
mình chỉ nhìn cậu lâu một chút, thế mà Tiêu Tinh nhà cậu đã tặng cho
mình một cái lườm, lại còn lạnh lùng hấm hứ. Ly rượu này chua quá, mình
không uống được, cậu tự thưởng thức đi”.
Nghe Phương Dao nói vậy, Thẩm Quân Tắc thấy lòng nhói một
cái, không kìm được nhìn về phía Tiêu Tinh, chỉ thấy cô đang ăn bánh
gato ngon lành, dường như không hề có chút ghen tuông nào?
Có lẽ phụ nữ đều rất kín đáo, ghen tuông chỉ giữ trong lòng, không bộc lộ ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Tắc không kìm được nhếch mép cười,
không phát hiện Phương Dao đứng bên cạnh quay mặt đi, cười rất nham
hiểm.
Đột nhiên một người đàn ông xuất hiện trước mặt Tiêu Tinh,
cười tít mắt bắt chuyện với cô. Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, rảo bước đi về phía Tiêu Tinh.
Công tử phong lưu nổi tiếng trong giới doanh nghiệp đang
chòng ghẹo Tiêu Tinh, cầm ly rượu ra sức đặt vào tay cô. Không ngờ đột
nhiên một bàn tay xuất hiện trước mặt chặn ly rượu lại, quay sang thì
thấy Thẩm Quân Tắc đứng bên cạnh, khuôn mặt không chút biểu cảm, lạnh
lùng nói: “Cô ấy không biết uống rượu, tôi uống thay cô ấy”.
Anh nói rồi đỡ lấy ly rượu, uống cạn trước ánh mắt kinh ngạc
của người đó. Thẩm Quân Tắc đặt ly rượu xuống, vòng tay khoác vai Tiêu
Tinh, khẽ nói: “Giới thiệu một chút, giám đốc Chu, đây là vợ tôi”.
“Ha ha ha, thì ra là bà Thẩm, ha ha, hai người nói chuyện,
tôi không làm kỳ đà nữa”. Người đó mỉm cười với Thẩm Quân Tắc rồi chuồn
đi.
Tiêu Tinh lườm người đó một cái rồi tiếp tục ăn bánh gato.
Thẩm Quân Tắc nhìn dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra của cô, không kìm được nhíu mày, “Em làm gì ở đây?”.
“Đói bụng nên đi ăn, anh không thấy em đang ăn bánh ngọt sao?”. Tiêu Tinh không ngoảnh đầu lại mà hờ hững nói.
“Không phải là đã bảo em đừng đi lung