
tung rồi sao?”.
“À, em thấy hình như anh và người phụ nữ kia có chuyện cần nói nên đi trước”.
Rõ ràng là giọng nói của cô ẩn chứa sự tức giận…
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, nhớ lại lời nói của Phương Dao, không kìm được ghé sát vào tai cô, khẽ nói: “Sao, ghen à?”.
Tiêu Tinh sững người, khó nhọc nuốt miếng bánh trong miệng, quay sang nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, “Ghen…?”.
Thẩm Quân Tắc nghiêm túc nhìn Tiêu Tinh, khẽ giải thích: “Anh và cô ấy, thực ra chỉ là…”.
“Không cần giải thích, không cần giải thích”, Tiêu Tinh mỉm
cười ngắt lời anh, “Bà chị ấy không phải là mẫu người em thích. Nếu anh
có ý đồ với chị ấy thì cứ yên tâm theo đuổi đi, không sao đâu. Em không
phải là dân đồng tính, lúc đầu liên kết với Kỳ Quyên lừa anh mà thôi.
Anh đừng nghĩ nhiều, thật đấy. Em thấy hai người rất xứng đôi, có phải
là đã quen nhau từ rất lâu rồi không? Thanh mai trúc mã hả? Thế thì càng hiếm có, đi đi đi đi, chị ấy đang chờ anh đấy”.
“Em…”.
Cô đang nói gì vậy? Ý của anh là cô đang ghen! Thế mà cô nàng ngu ngốc này lại khích lệ anh theo đuổi kẻ thứ ba!
Đối diện với nụ cười rạng rỡ của Tiêu Tinh, đột nhiên Thẩm Quân Tắc có ý nghĩ bồng bột muốn giúi đầu cô vào chiếc bánh gato.
Một người vô tâm vô tính sao có thể ghen vì anh được? Chỉ có
anh, nhìn thấy tên công tử phong lưu kia tiếp cận cô thì căng thẳng đến
không chịu được. Hình như anh mới là người đang ghen…
Sắc mặt của Thẩm Quân Tắc rất khó coi, anh lấy ly rượu Phương Dao đưa cho, cúi đầu uống rượu để giấu đi cảm xúc của mình.
Ly rượu này đúng là hơi chua, Phương Dao nói “thêm chút ghen
tuông cho cuộc sống bình yên của cậu”. Lẽ nào người phụ nữ độc địa này
muốn ám chỉ mình? Cô ta nói như vậy là muốn cười nhạo anh?
Người phụ nữ thần kinh này… đã cho sơn tra vào rượu của anh?
Thẩm Quân Tắc uống ly rượu có pha lẫn sơn tra, khuôn mặt
không chút biểu cảm, vị chua nồng nặc trào dâng trong dạ dày, nhớ lại
hung thủ cho sơn tra vào rượu, Thẩm Quân Tắc không kìm được ngoảnh đầu,
lạnh lùng nhìn Phương Dao. Những người xung quanh bị ánh mắt lạnh như
băng của anh làm cho sống lưng lạnh buốt. Phương Dao thì không bận tâm,
lại còn mỉm cười bước về phía anh.
Lúc ấy Tiêu Tinh mới ngừng tay, lén liếc nhìn người phụ nữ đang đi về phía Thẩm Quân Tắc.
Người phụ nữ này rất gợi cảm, cô ấy mặc một bộ váy dạ hội màu đen bó sát kết hợp với dây chuyền màu bạc. Sự phối hợp rất đơn giản
nhưng lại làm tôn lên khí chất cao quý, nho nhã của người mặc. Nụ cười
trên khuôn mặt ẩn chứa vẻ tự tin khiến người ta nể phục.
Nhìn rất quen, hình như là ngôi sao nổi tiếng?
Tiêu Tinh cúi đầu, vờ như không bận tâm, thản nhiên ăn bánh
nhưng ánh mắt không ngừng xoay quanh người phụ nữ ấy, không biết vì sao
trong lòng lại có cảm giác khó chịu kỳ lạ giống như vùng lãnh thổ của
mình bị xâm phạm?
Mỹ nhân dừng bước ở vị trí cách Thẩm Quân Tắc nửa mét, khẽ nhếch mép và nói: “Quân Tắc, không giới thiệu à?”.
Thẩm Quân Tắc nhìn Tiêu Tinh bên cạnh. Đôi mắt của cô đang
nhìn chằm chằm vào đĩa bánh trên tay, ăn hoa quả gắn trên chiếc bánh
ngon lành, như con thỏ bị bỏ đói.
Còn Phương Dao thì nhìn anh với vẻ mặt như đang xem kịch hay.
“Đây là?”. Phương Dao đã biết nhưng vẫn cố tình hỏi, ánh mắt nghi hoặc giống y như thật.
Sắc mặt của Thẩm Quân Tắc bỗng chốc sững lại.
“Cô ấy là…”. Thẩm Quân Tắc ngừng một lát.
Phương Dao mỉm cười nhìn anh.
“Khụ, cô ấy là… Tiêu Tinh”. Lúc giới thiệu Tiêu Tinh với
người khác, câu “Đây là vợ tôi” nói rất lưu loát nhưng trước mặt người
phụ nữ trong đầu toàn những ý nghĩ xấu xa như Phương Dao, nói câu này
hơi khó khăn. Anh và Phương Dao cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ, tính cách
của nhau hiểu rõ như lòng bàn tay mình, nhìn đôi mắt mỉm cười như đã
hiểu rõ tất cả của Phương Dao, Thẩm Quân Tắc kiên quyết lược bỏ chữ
“vợ”, nhưng cảm giác ngượng ngùng vẫn không mất đi.
Thẩm Quân Tắc sờ mũi, thấp giọng nói với Tiêu Tinh, “Đây là… bạn anh, Phương Dao”.
“Thì ra là bà Thẩm, xin chào”. Phương Dao thân thiện đưa tay ra.
“Ha ha, xin chào”, Tiêu Tinh ngẩng đầu, đưa tay ra trước mặt cô rồi lại rụt lại, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi”.
Nhìn bàn tay dính đầy bơ của cô, Phương Dao không khỏi cười
thầm trong bụng. Một cô gái thật đáng yêu, khiến người ta không kìm được chỉ muốn véo má. Có điều vì có cái mặt của Thẩm Quân Tắc bên cạnh,
không nên véo thì tốt hơn.
Phương Dao rụt tay lại, mỉm cười nói, “Không sao”.
Thẩm Quân Tắc lẳng lặng lấy một tờ giấy ăn trên bàn ăn, đưa ra trước mặt Tiêu Tinh.
“Cảm ơn”, Tiêu Tinh cầm giấy ăn, cúi đầu, lau tay thật sạch.
Thẩm Quân Tắc nhìn cô, lấy một tờ giấy ăn nữa đưa cho cô.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Tinh, Thẩm Quân Tắc gượng gạo nói: “Trên mặt”.
“Ồ”, Tiêu Tinh đỏ mặt, lấy giấy ăn lau mặt, lau một lúc, vết
bơ trên mặt bị cô làm cho loang ra, giống như chú mèo, trông rất buồn
cười.
Phương Dao đứng cạnh nhịn cười đến mức nội thương.
Đây chính là cô gái mà Thẩm Quân Tắc lấy về?
Hoàn toàn khác xa tính cách lạnh lùng như cục đá của anh ta,
có thể tưởng tượng, cảnh tượng hai người chung sống với nhau chắc chắn
là rất