
thú vị. Vì một cô gái như Tiêu Tinh vốn dĩ đã đủ buồn cười rồi.
Thẩm Quân Tắc nhìn Tiêu Tinh một lúc lâu, thấy cô càng lau
càng khó coi, cuối cùng không kìm nén được nữa, nâng mặt cô, tự tay lau
cho cô.
Vốn dĩ anh đang hầm hầm nổi giận nhưng khi ngón tay chạm vào
khuôn mặt mịn màng của cô, đột nhiên anh cảm thấy rung động trong lòng.
Nhìn đôi mắt long lanh của cô dưới ánh đèn, ngón tay của Thẩm Quân Tắc
như bị ma lực khống chế, động tác trở nên dịu dàng hơn.
Ngón tay nóng ấm nhẹ nhàng lướt qua má, cảm giác cọ xát rõ
rệt qua lớp giấy ăn khiến đầu óc Tiêu Tinh trống rỗng trong thoáng chốc, trước mắt chỉ có đôi mắt sâu lắng của anh, thậm chí có thể nhìn thấy
hình bóng của mình trong đó. Mọi người xung quanh cười nói vui vẻ, nhưng lúc này trong mắt cô chỉ có một mình anh.
Không được, nếu cứ như thế này thì sẽ ngạt thở mất…
Mặc dù trực giác nói với cô nên tránh ánh mắt của anh nhưng
đột nhiên Tiêu Tinh phát hiện, khoảnh khắc ánh mắt sâu lắng của anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, cô không thể trốn tránh. Ánh mắt giống như bị
thôi miên, dính chặt vào người anh, càng nhìn càng thấy Thẩm Quân Tắc
đẹp trai.
Đến tận khi ngón tay của anh dừng lại bên khóe miệng, Tiêu Tinh mới bừng tỉnh, cô đỏ mặt, vội vàng cúi đầu gạt tay anh ra.
Thẩm Quân Tắc rụt tay lại, vo tròn tờ giấy ăn ném vào thùng
rác, che giấu cảm giác xao động kỳ lạ trong lòng. Anh quay sang nhìn
chiếc đĩa sạch bóng trên tay Tiêu Tinh, vờ làm ra vẻ bình tĩnh: “Em ăn
nhiều như vậy người khác sẽ tưởng anh ngược đãi em, không cho em ăn
cơm”.
Ở đây chỉ có ba người, “người khác” ở đây muốn ám chỉ ai thì
quá rõ ràng. Phương Dao mỉm cười nhìn Thẩm Quân Tắc, nhanh như vậy mà đã phân chia ranh giới rõ ràng rồi. Đáng tiếc là Tiêu Tinh hoàn toàn không hiểu ý của anh.
“Ăn bánh ngọt anh không có ý kiến gì, chỉ là em có thể đừng
bôi khắp nơi được không? Mặt em cũng đói, cần bổ sung dinh dưỡng sao?”.
“Em ăn bôi lên mặt cũng khiến anh chướng mắt sao? Đâu có bôi lên mặt anh”.
Tiêu Tinh ấm ức trong lòng, cúi đầu khẽ cãi lại. Chỉ là lúc
nãy liếc nhìn Phương Dao, nhất thời lơ đãng, không cẩn thận làm dính bơ
lên mặt. Anh coi cô là cái gì chứ, em bé ba tuổi sao? Lại còn lên giọng
dạy dỗ, thật là khiến người ta khó chịu.
Thấy Tiêu Tinh thản nhiên như không, Thẩm Quân Tắc không kìm
được nhíu mày, “Ở nơi công cộng, bao nhiêu người nhìn em, chí ít em nên
chú ý hình tượng một chút”.
“Sao, làm anh mất mặt à? Đâu phải là ngày đầu tiên anh quen
em, sợ em làm anh mất mặt, còn đưa em đến đây làm gì?”. Tiêu Tinh khẽ
lẩm nhẩm.
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, thấp giọng nói: “Em nói gì?”.
“… Không có gì”. Tiêu Tinh không muốn cãi nhau với anh trước
mặt người ngoài, đành phải kìm nén nỗi ấm ức trong lòng, lặng lẽ cúi
đầu.
Tiếng nhạc dạ hội vang lên trầm bổng, rất nhiều quý ông đưa
bạn nhảy của mình ra sàn khiêu vũ. Những người không có bạn nhảy cũng
mời những cô gái độc thân nhảy cùng. Chẳng mấy chốc, những đôi nam thanh nữ tú đã làm chủ sân khấu, điệu Waltz nho nhã kết hợp với nhạc cổ điển, ánh đèn lấp lánh, những bộ váy dạ hội tinh tế, tất cả trông thật lộng
lẫy và đẹp mắt.
Có một vị thiên kim tiểu thư mạnh dạn đi về phía Thẩm Quân
Tắc, mỉm cười nói: “Anh Thẩm, có thể mời anh nhảy một điệu được không?”.
Thẩm Quân Tắc lịch sự nói: “Xin lỗi cô Chu, tôi có bạn nhảy rồi”.
Trong trường hợp được quý cô mời, xét về lịch sự hay phong độ đều nên nhận lời nhưng hôm nay Thẩm Quân Tắc không có hứng, đành phải
lấy cớ nói mình đã có bạn nhảy. Trước đây tham dự dạ hội anh đã từng
nhảy với rất nhiều cô gái, nhưng hôm nay Tiêu Tinh cũng có mặt. Anh
không muốn khiêu vũ với cô gái khác trước mặt Tiêu Tinh. Anh thà đứng
đây nhìn cô ăn bánh ngọt còn hơn.
Rõ ràng cô Chu này là người thông minh, không dễ bị lừa gạt,
nghe lời từ chối khéo léo của Thẩm Quân Tắc, cô ta không cam lòng, nói
tiếp: “Nghe nói anh Thẩm nhảy waltz rất đẹp. Hôm nay đúng là may mắn, có thể được tận mắt chứng kiến”. Ý đồ rất rõ ràng: Có bạn nhảy, thử nhảy
xem nào.
Cô ta ngừng một lát rồi nhìn Phương Dao và Tiêu Tinh, cười nhạt và nói: “Bạn nhảy của anh Thẩm là?”.
Tiêu Tinh vội vàng quay đi lấy nước ngọt, tránh ánh mắt của
Thẩm Quân Tắc. Đùa cái gì chứ, bảo cô khiêu vũ khác nào bảo lợn trèo
cây. Cô tuyệt đối có thể đi giày cao gót giẫm vào chân của tất cả đàn
ông trên sàn khiêu vũ.
Thấy Tiêu Tinh như con rùa rụt cổ, Thẩm Quân Tắc cảm thấy bực tức trong lòng. Phương Dao đã quen với những tình huống như thế này. Cô mỉm cười, đưa tay ra nói: “Nếu cô Chu đã nói như vậy, Quân Tắc, hãy để
mọi người thưởng thức điệu waltz của cậu đi”.
Thẩm Quân Tắc nhìn Tiêu Tinh, cô đang cúi đầu nghiên cứu nước cam và nước dâu tây. Rõ ràng là cô có hứng thú với thức ăn hơn cả mình, chắc chắn sẽ không thể ghen tuông vì mình nhảy với người con gái khác…
Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Tắc không do dự nữa, cầm tay Phương Dao bước ra
sàn khiêu vũ, khuôn mặt không một chút biểu cảm.
Bản nhạc kết thúc, các đôi nhảy đều dừng bước, có người lùi
ra, dĩ nhiên cũng có người mới vào. Thẩm Quân Tắc đưa Phương Dao vào