
ọi mình sao?
Tiêu Tinh sững người, thấy đối phương đang cười tít mắt nhìn
mình, nhớ ra người đàn ông bên cạnh mình đúng là họ “Thẩm”, vì thế mình
bị gọi là “bà Thẩm”, nghĩ như vậy, đột nhiên trong lòng có chút bực tức.
Cách gọi này quả thực rất khó nghe, từ nhỏ đã quen bị gọi là
“Tiêu Tinh”, “Cô Tiêu”, “nhóc”, đột nhiên bị gọi là “bà Thẩm”, thật sự
rất kỳ quặc. Cái từ “bà” này khiến cô rất dễ liên tưởng đến những bà lão lưng gù, da dẻ nhăn nheo, vàng vọt trong phim hoặc những người phụ nữ
vô vị mặc áo dài tô son đỏ chót, suốt ngày tính xem chồng mình có bao
nhiêu thê thiếp. Cô mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà đã phải gắn với tiếng
“bà”? Chi bằng gọi là “bà cô” nghe còn thích hơn.
Trong lòng Tiêu Tinh cảm thấy bực tức nhưng ngoài mặt thì vẫn phải tươi cười, bắt chước Thẩm Quân Tắc bắt tay đối phương, khách sáo
nói: “Chào giám đốc Dương, thường nghe Quân Tắc nhắc đến ông. Hôm nay
gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền, rất hân hạnh, rất hân hạnh”.
Ông ta lại cười, hai mắt híp lại, “Ha ha ha, bà Thẩm khách
sáo quá. Tôi và giám đốc Thẩm cũng là bạn bè thân thiết quen nhau nhiều
năm rồi, nghe nói hai người mới kết hôn, vốn định đích thân đến chúc
mừng, đáng tiếc là việc làm ăn bận rộn không đi được, ha ha, hiếm khi
thấy bà Thẩm công khai lộ diện, nào, tôi mời hai người một ly, chúc hai
người sống đến đầu bạc răng long”.
Nói rồi liền lấy ly rượu bên cạnh, đưa cho Tiêu Tinh.
Tiêu Tinh vẫn chưa kịp nói gì, đột nhiên Thẩm Quân Tắc giơ
tay chắn trước người cô, lạnh lùng nói: “Cô ấy không biết uống rượu, tôi thay cô ấy uống ly này, cảm ơn giám đốc Dương”. Nói rồi anh vui vẻ nâng ly rượu vang ấy và uống cạn.
Người đàn ông kia mời rượu xong, biết ý đi ra chỗ khác. Tiêu
Tinh nhìn người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt của anh vẫn không một chút
biểu cảm, uống hết ly rượu mà lông mày không hề nhíu lại.
Sau khi người đàn ông họ Dương kia mở màn, Thẩm Quân Tắc và
Tiêu Tinh liên tiếp bị chặn lại. Thỉnh thoảng Thẩm Quân Tắc cũng giới
thiệu một số người bạn của mình cho Tiêu Tinh làm quen. Tiêu Tinh liền
phối hợp diễn xuất với anh, khách sáo hàn huyên với những người đó. Dĩ
nhiên, ngoài miệng thì nói rất hân hạnh, rất hân hạnh, thất kính, thất
kính nhưng vừa quay đi là cô quên ngay tên họ của đối phương.
“Trời ơi, đây chính là bà Thẩm? Xinh đẹp hơn người, rất xứng
với giám đốc Thẩm! Nào, tôi mời hai người một ly, chúc hai người trăm
năm hạnh phúc!”.
“Quân Tắc à, cuối cùng anh cũng đưa vợ đi cùng? Đừng giấu
nữa, sau này thường xuyên đưa vợ ra ngoài nhé. Nào, mời bà Thẩm một ly”.
“Ôi, phải chăng đây chính là bà Thẩm? Nào, cạn ly!”.
“…”.
Ban đầu nghe thấy có người gọi “bà Thẩm”, trong lòng Tiêu
Tinh còn thấy bực tức một chút, nhìn trái nhìn phải xem đối phương đang
gọi ai, sau đó miễn cưỡng gật đầu đồng ý. Về sau bị gọi nhiều rồi, vừa
nghe thấy hai tiếng “bà Thẩm”, Tiêu Tinh liền ngẩng đầu như phản xạ có
điều kiện, phối hợp với Thẩm Quân Tắc diễn vở vợ chồng tình nghĩa sâu
đậm.
Đúng là đáng ghét, cô bị đám người này đổi họ nhưng vẫn phải nín nhịn tươi cười chào hỏi.
Có điều Thẩm Quân Tắc rất trượng nghĩa. Những người đó chuốc
rượu Tiêu Tinh đều bị anh thản nhiên ngăn lại. Một số người thân thiết
với anh không đồng ý để anh uống thay, nói cái gì mà “Nếu cậu muốn uống
thay thì phải uống gấp đôi!”. Thẩm Quân Tắc cũng không nói gì, nâng hai
ly rượu uống cạn. Tiêu Tinh nghi ngờ không biết liệu dạ dày của anh có
đặt thêm túi đựng nước để chứa rượu không, nếu không uống nhiều rượu như vậy, sao vẫn có thể không thay đổi sắc mặt như thế.
Đến tám giờ, buổi dạ hội chính thức bắt đầu trong tiếng nhạc. Người dẫn chương trình mỉm cười nói: “Chúng ta hãy cho một tràng pháo
tay nhiệt liệt chào mừng chủ nhân của buổi tối ngày hôm nay, anh Thẩm
Quân Tắc”.
Đột nhiên Thẩm Quân Tắc ghé sát vào tai Tiêu Tinh, khẽ nói: “Chờ anh ở đây”.
iêu Tinh sững người, chỉ thấy anh quay người, rảo bước đi về
phía sân khấu. Ánh đèn chiếu vào người anh, làm nổi bật dáng người cao
lớn. Khuôn mặt anh tuấn, vẻ mặt bình thản, đôi chân thẳng tắp bước những bước chậm rãi về phía sân khấu. Dáng vẻ ấy giống như ngôi sao đang biểu diễn vậy.
Anh đứng trên sân khấu, cầm micro, bình tĩnh nói: “Cảm ơn quý vị đã bớt chút thời gian tham gia buổi lễ tối ngày hôm nay. Trong một
năm qua, tập đoàn Thẩm Thị chúng tôi nhận được sự ủng hộ và giúp đỡ của
rất nhiều bạn bè…”.
Sau khi anh bước lên sân khấu, đại sảnh huyên náo bỗng trở
nên vô cùng yên tĩnh. Qua micro, giọng nói trầm lắng của anh vang vọng
bên tai, mọi người ở phía dưới đều hướng ánh nhìn về phía anh, thậm chí
có người nhìn anh không chớp mắt.
Anh là người cầm quyền trong đế quốc thương nghiệp này, cũng là bậc kỳ tài trẻ tuổi nhất, anh tuấn nhất trong giới doanh nghiệp.
Anh còn là chồng hợp pháp của cô. Nhưng khoảnh khắc này, ai còn
bận tâm đến điều đó? Nhìn người đàn ông đang phát biểu trên sân khấu,
đột nhiên Tiêu Tinh cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng mơ hồ.
Mặc dù anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng như trước nhưng anh bây giờ
có phong thái ung dung, dáng vẻ tự tin, hoàn t