
áo. Muốn cô chờ đợi
trong phòng mà không đi mạo hiểm khám phá, ông trời không cho mưa máu
mới là lạ á!
Trên cửa truyền truyền đến tiếng gõ nhẹ, Thẩm hồng kêu lên ở bên ngoài.”Mật Nhi, mau ra đây.”
Lôi Đình xoay người đi tới trước cửa, gọn gàn mở cửa phòng.
Thẩm hồng đột nhiên sợ hết hồn, tầm mắt rơi vào trên mặt Lôi Đình,
rồi lại vội vã tránh ra.”Lôi tiên sinh, thật xin lỗi, nếu không phải
chuyện khẩn cấp, tôi sẽ không tới quấy rầy hai người.” Bà nhìn vào trong phòng, phát hiện sắc mặt Mật Nhi tái nhợt ngồi trên ghế sa lon, trên
mặt còn có nước mắt chưa khô, Thẩm hồng nhíu mày.
Bà vốn cho rằng tình cảm giữa Mật Nhi cùng Lôi Đình tốt đẹp, dù sao
thái độ Mật Nhi rõ ràng như thế, một lòng đều đặt trên thân người đàn
ông này, mà Lôi Đình ba ngày hai bữa đều tới đây, ngoài mặt hai người
tựa hồ lui tới thường xuyên. Nhưng mà Thẩm hồng càng lúc càng cảm thấy
kỳ quái, Mật Nhi căn bản không giống như cô gái đắm chìm ở trong tình
yêu, đau thương trong đôi mắt kia càng lúc càng đậm, giống như vĩnh viễn không thể lau sạch.
Ở nhìn thấy Đường Tâm, ánh mắt Thẩm hồng trừng lớn hơn. Ở chón trăng hoa này lăn lộn đã lâu, luyện thành trực giác kinh người, bản năng cho
Thẩm hồng biết, nơi có Đường Tâm xuất hiện, sẽ có chuyện phiền phức xảy
ra.
“Mama, có chuyện gì không?” Mật Nhi lau đi nước mắt trên mặt, cưỡng bách mình tỉnh lại lần nữa.
Môi của cô đau đớn như cũ, nhắc nhở cô rằng anh vô tình thế nào. Cô
sợ hãi mà đau thương suy nghĩ muốn chạy trốn thật xa, Nhưng lại không
thể rời bỏ anh. Dù sao anh đã bỏ số tiền lớn bao cô, mà lòng của cô, đã
trao cho anh. . . . . .
“Quản lý Trần mới vừa đến, tối nay ông ta không phải tới một mình,
cũng không phải là mang khách hàng buôn bán tới uống rượu mua vui, mà là dẫn theo một nhân vật lớn, nhân vật lớn kia chỉ rõ muốn em tiếp rượu,
chị làm gì cũng không ngăn cản được.” Thẩm hồng nhanh chóng nói xong,
nhẹ nhíu mày.
Mặc dù nói quản lý Trần căn bản không là gì trước mặt của Lôi Đình,
nhưng mà Thẩm hồng kiêng kỵ chính người quản lý Trần mang tới. Dù sao
đối phương là quan chức, dân không cùng quan đấu, huống gì còn là một
tham quan, dùng ngón tay cũng khiến Thẩm hồng không đấu lại, không thể
làm gì khác hơn là nhắm mắt, đem Mật Nhi mời đi ra.
Mặc dù không liên quan đến bà, nhưng Thẩm hồng vẫn suy nghĩ muốn
khuyên nhủ Lôi Đình, nếu thật yêu Mật Nhi, nên đem Mật Nhi thoát khỏi
chốn này, để người con gái yêu mến làm việc trong quán rượu, đây quả
thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi!
Chẳng qua, tình huống trước mắt, tựa hồ giữa Mật Nhi cùng Lôi Đình cũng không đơn giản.
“Em lập tức đi ra ngoài.” Mật Nhi từ từ đứng dậy, vuốt thẳng nếp vạt váy trắng ngà bị động tác thô bạo của anh mà nhăn nhúm.
Đối với quản lý Trần, thật ra thì Mật Nhi vừa sợ hãi lại vừa chán
ghét, người nọ đáng sợ cỡ nào, bỏ thuốc với cô. chuyện ti tiện như vậy
cũng làm ra được, cô không cách nào tưởng tượng gã đã làm rất nhiều
chuyện càng thêm ti tiện hơn. Vì muốn hối lộ, gã có thể thuyết phục
mama, đẩy Mật Nhi đến trước mặt Lôi Đình, trăm miệng cũng không thể bào
chữa, có thể thấy được phải gã là loại người sống vì mình, có thể hy
sinh mọi người.
Chẳng qua, cô lại vô pháp trốn tránh, Lôi Đình muốn cô đến gần quản
lý Trần, ghi chép tất cả lời nói của gã, đây là công việc của cô.
Nếu trong mắt anh, cô chỉ là một ả đàn bà vì tiền mà có thể bán
thân, như vậy cô ít nhất cũng phải làm tốt việc anh giao phó. Nếu như cô làm nhiều điều cho anh, có thể anh thấy cô thật lòng? Có phải có thể
đối với cô dịu dàng chút ít hay không, thậm chí nguyện ý nghe cô giải
thích?
ánh mắt Lôi Đình lạnh như băng thủy chung rơi vào trên người cô,
nghiêm khắc xem kỹ nét mặt cô. Anh cúi đầu xuống, nhanh chóng mà lãnh
đạm giao phó .”Làm xong việc của cô.”
thân thể Mật Nhi hơi rung một cái, cưỡng bách mình gật đầu, cô dùng sức cắn đôi môi tỉ mỉ, che dấu đau nhói thoáng qua trong lòng. Ngoài
cửa phòng, là ánh đén nê ông, dưới ngọn đèn nam nữ trêu chọc mời rượu mờ ám. Cái loại hoàn cảnh mờ tối này chính là thế giới của cô sao? chẳng
lẽ cô vĩnh viễn không giãy thoát được? Cô từ từ đi về phía căn phòng,
trong lòng không ngừng suy tư.
“A, chị Mật Nhi, đừng đi mà, em có chuyện muốn nói.” Đường Tâm nhìn
Mật Nhi ra khỏi phòng. Cô còn chưa hàn huyên cùng Mật Nhi, cảm giác Mật
Nhi không chỉ xinh đẹp, còn có trầm tĩnh dịu dàng, khiến cô bé không tự
chủ được mà muốn tới gần.
tầm mắt Lôi Đình vẫn đi theo Mật Nhi, khi cô đi vào trong khách sạn
mờ tối, trong mắt của anh thoáng qua tâm tình không biết tên. Anh nắm
chặt hai quả đấm, xoay người nhìn về phía Đường Tâm.
“Ở lại chỗ này, chú đi thông báo quản gia tới đón cháu. Lão ta không tìm được cháu, nói không chừng sẽ trực tiếp liên lạc với cảnh sát rồi,
tốt nhất là cháumau rời khỏi đây, đừng làm phiền.” Anh cảnh cáo nói.
“Cháu làm phiền khi nào?” Đường Tâm không phục hô, nhưng nhìn thấy
biểu tình Lôi Đình không giận mà uy thì giọng nói của cô lập tức hạ
xuống”Cháu sẽ ngoan, nhất định không gây phiền phức.” Thức thời là trang tuấn kiệt, Đường Tâm tinh t