
ương Vĩ ngạn, cô không
còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể mạo hiểm, cho dù trong lòng sợ hãi
muốn bao phủ lý trí, Mật Nhi vẫn cưỡng ép mình tỉnh táo, đè nén mãnh
liệt ghê tởm.
“Chị Mật Nhi, đừng đi.” Đường Tâm chần chờ nói. Cô nghe được cuộc
đối thoại kia, đủ để cho cô biết Mật Nhi bất hạnh đến cỡ nào, những
người đàn ông kia thế nhưng vì ích lợi bản thân, hoàn toàn không để ý
đến cảm nhận của chị ấy!
Mật Nhi ngồi xổm người xuống, khẽ vuốt ve gò má tỉ mỉ của Đường Tâm, khuôn mặt xinh đẹp hết sức tiều tụy.”Giúp chị một việc, nếu Lôi Đình
trở lại, liền nói cho anh ấy biết chị ở nơi nào, nói cho anh biết, chứng cứ anh muốn đã xuất hiện, anh ấy cần phải tới.” Nhưng nếu anh không
tới, ngay cả cô đều không dám tưởng tượng mình sẽ gặp phải chuyện gì.
Đường Tâm cắn môi, nhíu chặt mày. Cô nhìn Mật Nhi đi ra ngoài, bị
quản lý Trần dẫn ra khỏi quán, sau đó vào ngồi một chiếc cao cấp màu
đen.
Khi cửa xe mở ra thì thân thể Mật Nhi run lên. Cô chỉ mặc món đó
trắng ngà kỳ bào, cũng không biết là bởi vì lần nữa nhìn thấy Trương Vĩ ngạn, còn là ban đêm lạnh lẽo để cho cô kịch liệt run rẩy. Khi cô ngồi vào trong ghế xe thì mơ hồ còn nghe cửa mọi người kinh ngạc đê ngữ
thanh.
lãnh Mật Nhi chưa bao giờ “ra sân”, rốt cuộc tối nay cũng đánh vỡ lệ thường, đây cơ hồ có thể được gọi là tin tức nóng hổi nhất làng ăn
chơi.
Đường Tâm lặng lẽ đi theo phía sau, cặp mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm
Mật Nhi, nhìn bề ngoài Mật Nhi bình tĩnh, thật ra thì sợ hãi cùng bất
an. Trong lúc bất chợt, Đường Tâm cũng khắc chế không nổi tính thích chõ mũi vào chuyện người khác, thân thể nho nhỏ xoay sang chỗ khác, nhanh
chóng đi tìm Thẩm hồng.
Nếu như chờ Lôi Đình trở lại, nói không chừng tất cả đã quá muộn, cô không thể trơ mắt nhìn Mật Nhi bị người đàn ông kia ăn.
Đường Tâm âm thầm quyết định: cô nhất định sẽ quản chuyện này!
※※※
Tầng cáo nhất của “Khách sạn Lệ Đô “, có căn phòng xa hoa, một buổi
tối ở chỗ này, phải hao phí sáu tháng lương của một nhân viên bình
thường. Nhưng mà Trương Vĩ ngạn không phải nhân viên bình thường, gã giữ chức vụ quan trọng trong bộ kinh tế, không ngừng có nhà máy hiệu buôn
dâng tiền bạc lên, những món tiền kia đủ để gã sống thoải mái cả đời,
thừa để hưởng thụ người đàn bà xinh đẹp nhất.
Trương Vĩ ngạn ôm lấy eo thon của Mật Nhi, mang cô đi vào căn phòng hoa lệ rộng rãi nhất.
không thể xưng đây là”Gian phòng”, không gian rộng rãi chừng 60 mét
vuông, ngăn cách thành phòng ngủ, phòng khách, thậm chí còn có phòng
họp, đầy đủ mọi thiết bị, bình thường chỉ có tập đoàn chiêu đãi khách
quý, hoặc mở hội nghị kín đáo thì mới có thể thuê cái phòng này. Trương
Vĩ ngạn chọn gian phòng này không có lý do gì, dù sao tiền là người khác cho, gã tiêu cũng không đau lòng.
thân thể Mật Nhi luôn cứng ngắc, sau khi đi vào phòng khách, nhanh
chóng đến phạm vi mà Trương Vĩ ngạn không thể chạm tới. Tầm mắt của cô
rơi vào va-li trên tay Trương Vĩ ngạn, nhắc nhở mình phải tỉnh táo ứng
phó.
“Em chưa bao giờ ra ngoài ‘làm việc’, lần này tôi chọn gian phòng
này, cũng không coi là bôi nhọ em chứ.” Trương Vĩ ngạn cười tà.” phòng
đắt tiền nhất, gái đắt tiền nhất, lúc này mới đủ để xứng đôi với ta.”
thân thể Mật Nhi run rẩy, cười miễn cưỡng.”Em muốn phục vụ đưa đến
chút đồ, chúng ta ăn ít đồ, uống chút rượu, được không?” Cô đi tới điện
thoại bên cạnh, làm bộ như trấn định, cầm điện thoại lên, trên thực tế
mồ hôi chảy ròng.
“Không hổ là danh hoa của làng ăn chơi, chẳng những xinh đẹp dịu
dàng, lại còn hiểu chuyện như vậy. Em cũng biết sau khi chúng ta lên
giường xong, đại khái sẽ mệt mỏi nên mới gọi trước thức ăn và rượu sao?” Gã đắc ý cười, đem sự sợ hãi của Mật Nhi trở thành chu đáo.
sắc mặt Mật Nhi trở nên tái nhợt, cắn chặt lấy môi mới có thể khắc
chế không nói ra ngoài. Cô muốn bịt kín tai, để không nghe những lời nói bẩn thỉu của Trương Vĩ ngạn. trong lòng cô vô số lần hướng lên trời
khẩn cầu, hi vọng ông trời rủ lòng thương xót, khiến Lôi Đình sớm đến
đây, kết thúc sớm trận hành hạ này vĩnh viễn.
Trương Vĩ ngạn đi tới, khi cô đang gọi phục vụ thì ôm lấy eo thon.
toàn thân Mật Nhi cứng đờ, trực giác né ra, sau trừng to mắt nhìn gã.
đầu tiên là Trương Vĩ ngạn cau mày, rất nhanh lại cười.”Em đang khẩn trương sao? Cái tên họ Lôi kia không dạy em à? Không sao, phái yếu sợ
hãi là phản ứng kích dục mạnh nhất, rất tốt, rất tốt.” Gã tiến lên một
bước, trong mắt là dục niệm.”Tới đây, thằng nhóc họ Lôi kia chưa dạy em
thì để tôi dạy.”
Cô sợ tới mức muốn thét, lui về phía sau mấy bước, cho đến khi thân
thể đã chạm vào bức tường, không chỗ có thể trốn. Cô nhắm chặt mắt, sau
đó mở ra, trên mặt tái nhợt nở nụ cười, giọng nói trở nên cực kỳ êm ái.
“Anh muốn dạy em cũng được, nhưng đừng nóng vội, anh sẽ làm em sợ
đấy.” Cô đi lên phía trước, đôi tay hơi nhỏ run rẩy đặt ở cổ áo của
Trương Vĩ ngạn, từ từ cởi nút áo.”Anh đi tắm trước, được không? Đợi lát
nữa em cũng đi vào, bận rộn cả ngày, toàn thân là mồ hôi, không thoải
mái lắm.” Cô thúc nhẹ Trương Vĩ ngạn, trong lòng bất ổn.
Mật Nhi dịu dàng khiến Trư