Polaroid
Chọc Giận Thục Nữ

Chọc Giận Thục Nữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322001

Bình chọn: 9.5.00/10/200 lượt.

uốn đem chị nuốt vào bụng, không

thể được, chị là của chú Lôi.”

“Chị không thể đi.” Mật Nhi khổ sở nói.”Chị đã trộm tài liệu của gã, nếu gã ra ngoài không thấy chị, nhất định sẽ nghi ngờ. chuyện tài liệu

bị lấy cắp, lừa được càng lâu thì càng có lợi đối với Lôi tiên sinh.”

“Nhưng không thể để cho chị hy sinh mình mà bồi gã kia một đêm!”

Đường Tâm gấp đến độ kêu thành tiếng, cô không muốn cô gái đẹp như Mật

Nhi lại bị gã xấu xa kia làm hại.

“Lôi tiên sinh nhất định sẽ tới.” Cô miễn cưỡng mỉm cười, thật ra thì trong lòng không có bất cứ hi vọng nào.

Đường Tâm còn muốn cãi lại, nhưng cửa phòng tắm mở ra, tiếng bước chân từ cửa phòng tắm truyền đến.

“Mật Nhi, em đang ở đâu?” Trương Vĩ ngạn lấy giọng nói mập mờ kêu lên, đi về phía phòng khách.

không kịp đưa Đường Tâm đi, Mật Nhi vội vàng mở phòng quần áo bên

cạnh phòng khách, đẩy thân thể nho nhỏ của Đường Tâm vào. Đường Tâm ngã

vào trong đống quần áo, cũng biết tình hình hết sức căng thẳng, vội vàng im lặng, không dám phát ra bất kỳ tiếng động gì.

Trương Vĩ ngạn đi tới phòng khách, vừa đúng lúc Mật Nhi ngồi trên

ghế sa lon, đôi tay đặt trên vạt váy. Gã bị sắc đẹp mê mù cặp mắt, căn

bản không có chú ý tới hai tay của Mật Nhi đang phát run. mặc dù gã trời sinh xảo trá, lợi dụng chức vụ kiếm không ít, trong lòng căn bản luôn

xem thường gái làng chơi, càng không nghĩ Mật Nhi sẽ có lá gan trộm tài

liệu quan trọng. Trong mắt gã, phụ nữ chỉ là động vật hạ đẳng.

“Không phải nói muốn cùng tắm sao? Sao em không vô?” Gã mặc áo ngủ

của khách sạn, xương sườn trên nửa thân trần có thể thấy được cả lồng

ngực, nhìn cực kig buồn cười.

“Em đang muốn đi vào thì phục vụ lại đưa đồ đến.” Mật Nhi mỉm cười,

rót ly rượu cho Trương Vĩ ngạn, trong lòng không ngừng suy nghĩ tiếp tục thế nào mới có thể trì hoãn thời gian.”Uống chút rượu đi anh” Cô thấp

giọng nói, ánh mắt không tự chủ được nhìn thẳng cửa ra.

“Rượu có thể uống sau. Bây giờ ngoan ngoãn để anh dạy em nào.”

Trương Vĩ ngạn cười tà, cầm cổ tay Mật Nhi om cô vào ngức, không kịp chờ đợi muốn hôn môi.

Mật Nhi sợ tới mức xoay tay lại, rượu trong cốc cũng vãi đầy mặt đất.”Trương tiên sinh, chờ một chút, chờ em đi tắm. . . . . .”

“Không cần tắm, cô kéo dài thời gian quá rồi, tính nhẫn nại của tôi

đã hết.” Trương Vĩ ngạn nheo mắt lại, đưa tay muốn bắt Mật Nhi, khi cô

lần nữa tránh thoát thì vẻ mặt gã từ từ trở nên tức giận.”Muốn đổi ý

sao? Tao tốn tiền để mày phục vụ đấy” Gã như hổ đói nhìn thấy dê, chợt

lao về phía Mật Nhi.

Mật Nhi hét chói tai, chỉ chạy kịp mấy bước, thân thể bị té nhào

xuống nệm trên sàn. Cô kinh hoảng muốn té xỉu, quá nhiều sợ hãi khiến

trước mắt cô đen kịt, chỉ có thể phản kháng không ngừng, tay chân dùng

sức đá đạp lung tung. Nhưng mà, cho dù phản kháng kịch liệt hơn nữa, cô

cuối cùng chỉ là cô gái yếu đuối, hơi sức dĩ nhiên không sánh bằng một

gã đàn ông trưởng thành.

Trương Vĩ ngạn bị cô đạp mấy cái, đau đến thở nặng, tâm tình tức

giận. Mật Nhi chỉ là gái quán rượu, lại dám chọc giận gã, gã nhịn được

sao? Lập tức giơ tay, tát nhiều cái lên mặt Mật Nhi.

“Con mẹ nó! Một gái quán rượu cũng dám phản kháng tao? bị họ Lôi kia chơi chưa đủ, cho nên khinh thường theo tao sao? Tao không tin không

khiến mày cầu xin tha thứ được!” Gã cười lớn, ra tay xé váy của Mật Nhi. trắng nõn da thịt, cùng với áo ngực màu hồng đập vào mắt thì dục niệm

nổi lên.”Quả nhiên là hàng cao cấp.” Anh bỉ ổi nói.

Mật Nhi bị đánh đến mức choáng váng, đau đớn khiến cô mềm yếu, khi

đôi tay cũng bị Trương Vĩ ngạn khống chế thì cô phát ra tiếng hét tuyệt

vọng.

Bỗng chốc, phòng quần áo hé ra.

Đường Tâm nhẫn nại nửa ngày, nghe tiếng thét của Mật Nhi cùng với

lời nói hạ lưu của Trương Vĩ ngạn, rốt cuộc không thể ngồi yên. Cô rút

cây móc trong phòng quần áo, hung hăng lao ra, nhìn thấy Trương Vĩ ngạn

đang đè Mật Nhi trên đất mà quát tháo, cô bổ nhào lên phía trước, cầm

chiếc móc dồn sức đánh trên đầu Trương Vĩ ngạn.

“Con bà nó, con nít chui từ đâu ra thế này?” Trương Vĩ ngạn bị ăn

đau, rống to, không nghĩ tới còn có người can đảm dám đến phá hư chuyện

tốt của gã. Mật Nhi phản kháng khiến gã phẫn nộ mất đi lý trí, vì vậy

thấy Đường Tâm thì gã tức đỏ mắt.

“Buông chị Mật Nhi ra! Ông không phải xứng đụng vào chị ấy, chị ấy

là người của chú Lôi.” Đường Tâm hô lên, dùng sức gõ trên đầu Trương Vĩ

ngạn. Thình lình không chú ý, móc trong tay bị Trương Vĩ ngạn lấy được.

“Tao không xứng đụng vào ả? Ả chỉ là một gái quán rượu, người nào

tốn tiền, người ấy thì có tư cách.” Trương Vĩ ngạn hét lên, nhấc Đường

Tâm lên cao.

cô gái bảy tuổi căn bản không phải đối thủ của gã đàn ông trưởng

thành, mất đi vũ khí, bị giơ cao giữa không trung. Nhưng Đường Tâm không khuất phục, dù rơi vào tay kẻ ác, cô cũng không chịu khuất phục dễ

dàng.

Mật Nhi vội vàng bò dậy, một tay cầm chặt chiếc váy bị xé nứt, một

tay kéo tay áo Trương Vĩ ngạn, rất sợ gã làm hại Đường Tâm.”Trương tiên

sinh, xin ông đừng so đo với con bé, nó còn nhỏ, cho nên không hiểu. . . . . .” Nếu cô bé vì cô mà gặp nguy hiểm, lương tâm cô sẽ bất an.