
tin cô?
“Vậy sao? Vậy cô giải thích thế nào về chuyện cô xuất hiện ở trong
gian phòng kia, bị Trương Vĩ ngạn đánh dữ dội, thiếu chút nữa ngay cả
mạng cũng không còn.” Lôi Đình yên lặng nhìn cô, đôi tay nắm thành quả
đấm.
Anh khắc chế mình không chạm vào cô, không ôm cô; anh không ngừng
nhắc tỉnh mình, cô đang diễn trò, cô không phải là kẻ vô tội. Chẳng qua, cô nhìn yếu ớt như vậy, giống như không chịu nổi sự kinh sợ lúc trước,
tùy thời có thể té xỉu, trong lòng anh có cảm xúc chua xót, quả thật
muốn bỏ xuống tất cả, ôm cô thật chặt. . . . . .
“Vì con bé không yên lòng, cho nên theo dõi tôi, còn trốn trong xe
thức ăn đi vào. Tôi thử muốn đưa con bé ra, nhưng nó không chịu.” Mật
Nhi giải thích, vội vàng muốn đem tất cả sự thật nói cho anh biết.
Nhưng lòng cô mơ hồ cảm nhận được tuyệt vọng, bởi vì trong mắt anh
có quá nhiều tức giận và hoài nghi. lời nói của Trương Vĩ ngạn cùng với
chuyện Đường Tâm bị thương nặng, anh làm sao có thể tin cô?
“Là cô dụ dỗ con bé?” Anh chậm chạp kết luận, nhìn chằm chằm khuôn
mặt tái nhợt của cô, không buông tha bất kỳ biểu tình nhỏ nào. Nhìn thấy thân thể mềm mại của cô bởi vì anh nói mà kinh hoảng thì anh muốn bổ
nhào lên phía trước đỡ lấy cô.
bởi vì muốn kháng cự sự quan tâm trong lòng đối với cô, cho nên anh
dùng ngôn ngữ bén nhọn nhất tổn thương cô, không tin cô lại vô tội tốt
đẹp như vậy; không dám yêu cô chân chính.
“Không phải, là thật, Lôi tiên sinh, xin anh tin tôi.” Mật Nhi thống khổ nói, chậm chạp lắc đầu, tựa như mỗi một động tác cũng sẽ khiến vết
thương lòng càng sâu, hai tay cô ôm lấy ngực, chỉ cảm thấy lòng đang đau đớn kịch liệt.
“Vậy cô cho tôi một lý do, tại sao cô muốn đi theo Trương Vĩ ngạn
vào khách sạn? Không phải vì tiền chứ?” Anh chợt đứng dậy, hung ác tiến
gần mấy bước.
Mật Nhi không muốn nghe nhiều hơn nữa, đôi tay che tai, không ngừng
lắc đầu. Cô không muốn nghe những lời kia, từng câu đều làm tổn thương
cô, mà lại là chính miệng anh nói ra. Cô không làm mấy việc này, thế
nhưng anh lại không tin cô.”Không, không, không phải vậy, Lôi Đình,
không phải như vậy!” Cô cầu khẩn, mắt đã ngập nước.
Vậy mà anh tàn nhẫn không để ý đến nước mắt của cô, hai tay cứng rắn tiến tới gần khuôn mặt tái nhợt đẫm lệ, hơi thở nóng rực bức ra những
câu khiến cô đau đớn.”Vì tiền, chuyện gì cô cũng làm ra được, mà Đường
Tâm đại biểu cho tiền bạc, cô biết con bé thích cô, cho nên cô có thể dễ dàng dẫn con bé vào đó, không phải sao?” Anh cắn răng, đôi tay dùng lực quá đáng, đốt ngón tay thậm xuyên thẳng vào trong da thịt mềm mại, có
thể biết, ngày mai, trên làn da tuyết trắng của cô, nhất định sẽ bị
thâm.
“Tôi không phải vì tiền, mà là chỉ vì anh mới vào khách sạn với
Trương Vĩ ngạn, quản lý Trần đem tài liệu giao cho gã, vì tôi muốn trộm
những tư liệu kia mới mạo hiểm đi theo gã” Mật Nhi lệ rơi đầy mặt. Không chịu nổi tra tấn như vậy, cô cố gắng giải thích.
“Như vậy, tài liệu đâu?”
“Tôi để phục vụ gửi về nhà tôi, đợi thêm mấy ngày, tài liệu sẽ tới
tay tôi.” Mật Nhi ngẩng đầu nhìn anh, khẩn cầu của anh ít nhất nên tin
cô dù chỉ là một chút.
Cô vì anh, mới nguyện ý mạo hiểm, tất cả đều vì anh, mình thương yêu anh sâu như vậy! Chẳng qua, lời nói trước khi mẹ chết, không ngừng vang vọng bên tai cô. . . . . .
“Nhớ, không nên tin tưởng vào đàn ông, tuyệt đối không được tin
tưởng vào đàn ông! Bọn họ chỉ làm thương tâm của các con mà thôi, khi
lấy được thân thể xong, bọn họ sẽ vứt bỏ bọn con đấy. Ngàn vạn lần không được yêu bọn họ, nếu không các con cũng sẽ ân hận cả đời như mẹ” ……..
Cô không nghe lời mẹ nói, dễ dàng yêu phải Lôi Đình, rồi lại không
chiếm được sự tín nhiệm của anh. Tình yêu của cô, đại khái chỉ có thể
nhận lấy thống khổ và đau thương, khiến cô không nhịn được mà hai mắt
nhắm lại, toàn thân đau nhói mà căng thẳng.
“Đừng dùng lý do này để qua mặt tôi, tôi nghe đủ rồi.” Lôi Đình cười lạnh một tiếng, ngọn lửa trong mắt không dập tắt, anh cố đè ngọn lửa
xuống, không cho phép mình mềm lòng.
“Nói cho tôi biết, trong mắt anh, tôi thật sự chỉ như vậy thôi phải
không? anh đối đãi tôi vì cho rằng trong mắt tôi chỉ có tiền thôi sao?
Thậm chí vì tiền mà không chừa thủ đoạn, cho dù tổn thương một cô bé vô
tội cũng không tiếc sao?” Đau tới cực điểm, tâm ngược lại bình tĩnh, Mật Nhi ngẩng đầu lên, nước mắt cũng khô cạn, thậm chí ngay cả hơi sức giải thích cũng không có. trong mắt anh, cô không đáng để tin tưởng, tại sao cô còn mong anh tin tưởng?
“Chẳng lẽ không đúng? Ban đầu cô đồng ý hợp tác với tôi cũng vì
tiền, thậm chí ngay cả đêm đầu kia, cô cũng nhận tiền của quản lý Trần,
mới nguyện ý cùng tôi mua vui cùng cả đêm.” Anh thô lỗ nói, chợt buông
tay cô ra, giống như da thịt của cô rất bẩn thỉu.
“Xin đừng ô nhục chuyện đêm ấy.” Mật Nhi lẳng lặng nói, ánh mắt ngược lại trở nên hết sức bình tĩnh.
Lôi Đình xoay người, nhìn chằm chằm mặt cô, giống như muốn nhớ rõ
cô. Sau một hồi lâu, anh lấy ra tờ chi phiếu trong túi áo vét, nhẹ ký
tên.”Tôi đã chịu đủ rồi, cô chưa từng trợ giúp tôi lần nào, thậm chí còn làm thương tổn Đườ