
nhiên giàng ra một quyền, đỗ Phong Thần không có
phòng bị, vô duyên vô cớ bị mấy đòn. Anh kêu rên mấy tiếng, miễn cưỡng
xoay tay lại, nhưng mà đối phương dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, cậu
ta lại say rượu nên không nỡ đánh.
“Lôi Đình, đủ rồi, đừng ép tôi!” Mắt trái của anh lại bị đánh một cái, không nhịn được hét một tiếng.
Sau đó, tựa như bị sét đánh, thân hình cao lớn của Lôi Đình đột
nhiên cứng ngắc, chậm chạp ngã xuống mặt đất, phát ra tiếng động khổng
lồ.
chẳng biết lúc nào Thương trất phong đã im hơi lặng tiếng đi tới bên cạnh hai người, chẳng qua là nhẹ nhàng nhấn một cái, làm cho Lôi Đình
té xỉu trên đất. Anh vỗ vỗ tay áo, ý bảo Đỗ Phong Thần khiêng Lôi Đình
đi.
“Lâu rồi không thấy cậu thể hiện, thân thủ cậu còn tốt như vậy.” Đỗ Phong Thần than thở nói.
“Được rồi.” Thương trất phong không chút để ý, núp dưới bề ngoài ưu
nhã là một khuôn mặt khác không ai biết.”Đừng nói chuyện phiếm nữa,
tiểu ác ma còn đang chờ gặp Lôi Đình !” Bàn giao toàn bộ, anh thoải mái
đi ra ngoài.
※※※
Ở trong bệnh viện mà ” tập đoàn Thái vĩ ” sáng lập, mấy ngày qua, tất cả bác sĩ khoa não như chuẩn bị chiến tranh.
con gái duy nhất của Tổng tài Đường Bá Vũ bị trọng thương, bộ não bị chấn động mạnh, mấy ngày qua đều trong trạng thái hôn mê. Đường bá Vũ
tức giận hò hét vang vọng trong bệnh viện, mà phu nhân Tổng tài lại mỗi
ngày khóc sướt mướt, canh giữ bên giường bệnh không chịu rời đi.
Đại khái là có lực lượng tác động to lớn của thân nhân, cũng có thể
là do bản thân Đường Tâm quá may mắn, hoặc giả con bé Đường Tâm này
nghịch ngợm đến nổi ngay cả Diêm Vương cũng không nhận, tóm lại mấy ngày giai đoạn nguy hiểm đi qua, Đường Tâm kỳ tích bắt đầu khôi phục, cho
đến sáng sớm hôm qua đã hoàn toàn thanh tĩnh.
Dùng trắc nghiệm kiểm tra não, chứng minh Đường Tâm chỉ bị hơi nhỏ chấn động, não bộ không có bất kì tổn thương nào.
Đường Tâm vừa không chịu kiểm tra đi kiểm tra lại não bộ, vừa thúc
giục đường bá Vũ, mau chóng tìm Lôi Đình đến. Đêm đó cô bị ném đến bất
tỉnh, căn bản không biết gì xảy ra sau đó, mơ hồ ngh được thương trất
phong nói Mật Nhi thoát khỏi bàn tay của Trương Vĩ ngạn , nhưng Lôi Đình lại kiên trì đem Mật Nhi đi, sau đó tin tức về hai người không có.
Từ biểu tình của thương trất phong, cùng với câu chuyện cô nghe được lúc núp trộm trong phòng của Mật Nhi, khiến cô dần dần hiểu được tại
sao Lôi Đình lại có hành động không hợp lý như vậy. Trùng hợp Thẩm hồng
tìm tới cửa, Đường Tâm dứt khoát nói ra chỗ cô không hiểu, mà Thẩm hồng
cũng nói rõ ràng.
“Đường Tâm, uống thuốc đi.” Phương Tình kiên nhẫn cầm bát thuốc, đứng ở cạnh giường khuyên cô con gái nhỏ uống thuốc.
“Mẹ ——” mặt của Đường Tâm nhăn thành một nắm, thân thể từ từ trượt
xuống, ý đồ vùi mình vào trong chăn.”Con không cần uống thuốc!” Dù thông minh hơn người, cô cũng vẫn là một đứa trẻ hay ăn vạ.
“Không thương lượng gì hết, ngoan ngoãn uống thuốc.” Đường bá Vũ
giống như thần giữ cửa, nhìn thấy ý đồ kia, liền lôi con gái ngồi
thẳng.”Con không uống thuốc, cũng đừng nghĩ gặp được Lôi Đình.” Đường bá Vũ uy hiếp nói.
Những lời này quả nhiên khiến Đường Tâm chui ra khỏi chăn bông, mặt
lo lắng oa oa kêu to.”Không được a…! Con nhất định phải gặp chú Lôi mới
được, chuyện này quan hệ đến một người, à, không, là hạnh phúc cả đời
của hai người, ba đừng ngăn con làm chuyện tốt chứ!”
“Tiểu ác ma biết làm chuyện tốt? Đầu óc của con bị đụng hư sao?” Đỗ
Phong Thần khiêng Lôi Đình xụi lơ đi vào phòng bệnh, đem thân thể Lôi
Đình nặng nề nhét vào trên ghế sa lon.”Mệt chết tôi!” Anh to miệng thở
hổn hển.
“Oh my God, mùi gì vậy? Các chú phát hiện chú ấy ở đâu? Thùng nấu
rượu sao?” Đường Tâm cau mày, cô quan sát một lát, phát hiện Lôi Đình
hôn mê bất tỉnh như cũ. Cô phất tay ra hiệu quản gia.”Quản gia, cho chú
ấy một ly giải rượu, chính là cái loại thuốc mà lần trước cháu say ông
cho cháu uống ấy….”
Mạc quản gia gật đầu một cái, nhanh chóng hướng đến phòng ăn trong phòng bệnh.
“Lần trước uống say? Con uống rượu say khi nào hả?” Đường Bá Vũ nguy hiểm nheo mắt lại.
Đường Tâm cũng nheo mắt, xem sắc mặt âm trầm của ba, lại nhìn mẹ,
đột nhiên ôm lấy đầu, lắc lắc, phát ra tiếng rên nửa chết nửa sống.”A!
Đừng hỏi con, đầu con đau quá, con không nhớ gì hết.”
“Đường Tâm!” Phương Tình vội vàng ôm lấy Đường Tâm, đau lòng trấn an con bé, vừa trách cứ chồng.”Anh đừng ép con bé nữa, nó mới tỉnh lại
mà.”
Đường bá Vũ không nói lời nào, nhìn thấy Đường Tâm lộ ra nụ cười
chiến thắng trong ngực Tình Nhi thì anh giận đến cắn răng nghiến lợi, ở
thương trường tung hoành không có kẻ địch, thế mà dễ dàng thua dưới kế
của cô con gái nhỏ này!
Cửa phòng bệnh lần nữa bị mở ra, mạc quản gia bưng một ly chất lỏng
đi vào, thẳng tắp đi đến trước mặt của Lôi Đình, đầu tiên là nắm lấy lỗ
mũi Lôi Đình, chờ đối phương há mồm ra thì ông đem chất lỏng đổ vào.
Sau đó, ông lấy tốc độ nhanh nhất tránh ra xa.
Hiệu quả lập tức, vốn Lôi Đình hôn mê đột nhiên từ trên ghế salon
nhảy dựng lên, cặp mắt trợn thật lớn, trong miệng phát ra tiếng gào thét đáng sợ, đôi