h.”Mật Nhi. . . . . .” Anh khẽ gọi tên cô, chậm chạp cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ lung mông kia.
Cô lắc đầu một cái, cũng không cách nào để ngừng khóc, lúc trước anh tàn nhẫn, cùng với giờ phút này anh dịu dàng, khiến cô không ngừng được nước mắt. Cô nhắm mắt lại, nước mắt vẫn thi nhau rơi xuống, giống như
là muốn khóc ra tất cả uất ức trong lòng chất đống mấy tháng qua.
“Mật Nhi, anh xin em, đừng khóc, em đánh anh, mắng anh, thậm chí
giết anh đều được, nhưng xin em đừng khóc nữa!” lòng Lôi Đình như bị dao cứa, ôm lấy thân thể cô, không biết nên làm gì bây giờ? Cô nhỏ bé như
vậy, lại đang mang đứa con của anh, anh cẩn thận từng li từng tí che
chở, giống như là đang cầm bảo vật dễ vỡ.
“Sao anh lại tới đây?” rốt cuộc Mật Nhi cũng nói ra miễn cưỡng. Mỗi
đêm trong mộng, cô đã từng vô số mơ thấy anh đến, nhưng khi anh thật sự
xuất hiện thì cô ngược lại không biết phải làm sao; trừ khóc ra, cô
không biết nên dùng phương pháp gì để thổ lộ nỗi nhớ bấy lâu.
Lôi Đình hít sâu một hơi.”Anh tới tìm em. Mật Nhi, anh biết tất cả
rồi.” Anh khó khăn thừa nhận, lần đầu hạ thấp chính mình, nhưng mà đối
với Mật Nhi, là cô gái anh yêu mến nhất, vì lấy được sự tha thứ của cô,
ngay cả tự ái anh cũng không cần.
Mật Nhi còn tới không kịp mở miệng, cửa lần nữa mở ra, ngạc nhi bưng chén canh đến.”Chị, canh sắp lạnh, chị tới đây uống đi.” Nhìn thấy Lôi
Đình thì ngạc nhi khiếp sợ buông tay ra, chén canh vỡ nát trên mặt
đất.”Anh là người đàn ông kia!” Cô lên án, trong mắt tràn đầy tức giận.
Ngạc Nhi không nghĩ tới, lại thấy chị và Lôi Đình ôm nhau ngoài cửa. “Gã đàn ông này lại dám tìm tới cửa? Chẳng lẽ mấy tháng trước tổn
thương chị tôi chưa đủ, bây giờ còn muốn trở lại làm hại chị ấy tiếp?
Anh có biết, ba tháng trước chị ấy bị anh tổn thương, cả người như chết
đi một nửa, tôi vất vả lắm mới làm chị ấy thoát khỏi bàn tay tử thần,
tuyệt đối sẽ không cho phép anh tổn thương chị tôi nữa!” Ngạc nhi hung
ác nói, kéo Mật Nhi vào trong nhà, gọn gàng khóa trái cửa.
“Ngạc nhi, đừng như vậy, Lôi Đình anh ấy. . . . . .” Mật Nhi lo lắng nhìn ngoài cửa sổ, nhìn thấy thân ảnh cao lớn đứng trước cửa như cũ,
không chịu rời đi.
“Chị, chị đừng thay anh ta nói chuyện, nhanh chóng quên anh ta tổn
thương chị thế nào sao?” Ngạc nhi đi vòng vèo trong phòng, vừa đi vừa
lẩm bẩm.”Khó trách em vừa phát hiện khóa cửa sau bị phá hỏng, hóa ra
người này cố ý muốn xông vào trong nhà chúng ta.”
“Lôi Đình không phải người như thế.” Mật Nhi lắc đầu một cái.
Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, Lôi Đình nhìn thấy tầm mắt của cô,
anh chậm chạp vươn tay, bàn tay ngăm đen đặt trên kính thủy tinh, tầm
mắt của anh chuyên chú nhìn cô, trong mắt quyến luyến.
Mật Nhi chớp chớp, lại muốn khóc rồi. Cô đưa tay run rẩy, cẩn thận
đưa tay ấn theo năm ngón tay anh, bàn tay hai người cách một lớp thủy
tinh.
Ngạc nhi không nghĩ mình lại trở thành kì đà cản mũi. Cô cau mày,
muốn lấy dây thép cột lại cửa sau, tránh cho Lôi Đình sau lén tiến đến
từ cửa sau. Chẳng qua là vừa mới đi vào phòng bếp, cô đột nhiên phát ra
một tiếng thét chói tai.
Một gã đàn ông chật vật vả lại dơ dáy bẩn thỉu đứng đó, quần áo mặc
trên người không biết mấy tháng chưa giặt, cặp mắt tràn đầy tia máu, xem ra đã gần như điên cuồng. tay gã run rẩy cầm một con dao nhọn.
Mật Nhi theo bản năng quay đầu, nhận ra thân phận của người kia thì thân thể kịch liệt run rẩy.
Là quản lý Trần, chẳng qua là bộ dáng này của gã khác hoàn toàn so
với trước kia, gã giống như kẻ lang thang ven đường, căn bản không giống một nhân viên quản lí khét tiếng một thời.
“Ha ha, lãnh Mật Nhi, rốt cuộc tao cũng tìm được mày.” Gã nhìn Mật
Nhi, căn bản không xem ngạc nhi vào mắt.”Tao tìm mày đã lâu, là mày trộm đi những tư liệu kia, khiến Trương Vĩ ngạn bị bỏ tù, mà nhiều năm kinh
doanh của tao, tất cả đều bị mày phá hủy, mày phải trả giá lớn, tao sẽ
khiến mày trả giá thật lớn.” gã thì thầm, cầm dao nhọn chậm chạp đến
gần.
ngoài cửa, Lôi Đình nhìn thấy quản lý Trần thì quả thật chính mình
không thể tin được. Ba tháng trước, vụ bê bối hối lộ trong “tập đoàn
Thái Vĩ” được xử lí, số người dính líu cực nhiều, thậm chí còn tạo ra
một tổ chức xuyên quốc gia, mà kẻ duy nhất chạy được chính là quản lý
Trần. Đêm mà Đường Tâm bị thương, quản lý Trần liền mất tích, vẫn bị
truy nã đến giờ.
Anh lo lắng cho Mật Nhi, xoay người đi đến cửa, chỉ muốn sớm tiến
vào bên trong nhà, cứu vớt Mật Nhi từ tay quản lý Trần. Anh vừa mới tìm
được cô, sao có thể để cô bị thương hoặc chết trước mắt anh?
Quản lý Trần mở to hai mắt, nhìn cửa bị húc rầm rầm, gã mở miệng
cười.”Thật là tốt! Thì ra tên họ Lôi kia cũng tìm vừa mới được mày. Như
vậy cũng tốt, nó quan tâm mày đến vậy, nếu nó tận mắt nhìn thấy mày
chết, nhất định sẽ đau lòng cả đời.” gã nói tựa như đang kể về thời tiết hôm nay, vừa vuốt dao nhọn trong tay.
Ngạc nhi thuận tay lấy đèn trên bàn giơ, ra sức ném vào quản lý
Trần, gã lại dễ dàng né tránh. Cô há to mồm, cảm thấy lạnh mồ hôi không
ngừng chảy xuống, mắt thấy đánh lén không thành, cô chỉ có thể
