
đem tất
cả hi vọng đặt trên người của Lôi Đình, mong đợi nhìn về phía cửa, hi
vọng Lôi Đình mau chóng đạp tan cửa.
“Con đàn bà thúi, đừng làm phiền tao! Tao chỉ muốn tìm lãnh Mật
Nhi.” lực chú ý của Quản lý Trần chỉ rơi vào trên người Mật Nhi, tầm mắt của gã nhìn xuống, thấy bụng của Mật Nhi.”A, mày mang thai con thằng
oắt kia? Đứa nhỏ này là do lần tao bỏ thuốc à? Nếu quả thật như vậy,
chúng mày phải cám ơn tao!” Gã nở nụ cười, đột nhiên vung dao về phía
Mật Nhi.
Mật Nhi kêu lên một tiếng, vội vàng tránh ra, trốn vòng quanh cái
bàn. Cô không thể cản được người điên này, biện pháp duy nhất chính là
chờ Lôi Đình vào nhà .
Chẳng qua quản lý Trần không có kiên nhẫn nữa, gã vòng qua bàn, đưa
tay muốn bắt Mật Nhi.”Vì mày, tao mất sạch mọi thứ, ba tháng đi lang
thang đầu đường xó chợ, so với chó cũng không bằng, tất cả đều là do mày ban tặng. Mày chỉ là gái quán rượu, lại dám hủy diệt cuộc sống của tao
khiến toàn bộ nửa đời sau của tao vỡ vụn. Tao thề, mày nhất định phải
trả giá thật lớn!” gã cầm dao, khoa tay múa chân, điên cuồng cười
lớn.”Muốn phá gương mặt mày trước, hay là muốn đào con trong bụng mày,
tao phải khiến Lôi Đình trơ mắt nhìn ả đàn bà và con gã chết trong tay
tao!”
Mật Nhi hình dung ra hình ảnh mà gã nói nên nôn mửa, run rẩy lui về
phía sau.”Ông điên rồi, tất cả không phải lỗi của tôi, tất cả đều do
chính ông tạo thành. Thậm chí ngay cả tôi đã từng là người hy sinh dưới
dã tâm của ông, tất cả sai lầm đều do chính ông tạo thành.” Cô kêu, cố ý trì hoãn thời gian.
Nhưng quản lý Trần đã không còn kiên nhẫn, gã mong đợi muốn tận tay
giết chết Mật Nhi, đã mong đợi hơn ba tháng, hôm nay Mật Nhi đã tại
trước mắt, gã không cách nào không chế vui sướng trong lòng.
“Là lỗi của ai cũng được, dù sao hôm nay mày cũng phải chôn theo số
tiền mà tao đã mất.” Quản lý Trần đá lăn cái bàn, sắc mặt hết sức hung
tàn. khuôn mặt thường ngày của gã luôn tươi cười, chẳng qua là thủ đoạn
giả dối, trên thực tế gã là kẻ ích kỷ mà tàn khốc, cũng có rất ít người
nhìn ra bản tính của gã.
Mật Nhi kinh hãi xoay người muốn chạy trốn, nhưng bị gã kéo được
tóc, trong khoảnh khắc đó, cô có thể cảm giác được hơi thở lành lạnh của tử thần. Cô nhắm chặt mắt, phát ra tiếng thét hoảng sợ. Vì vậy cô không có nghe thấy cũng không nhìn thấy, khi cô vừa hét, thì cửa bị phá vỡ
thành nhiều mảnh, thân ảnh Lôi Đình cao lớn chui vào bên trong phòng. “Lãnh Mật Nhi, chết đi!” Quản lý Trần giơ cao dao, ra sức đâm về
phía bụng của Mật Nhi, muốn một dao làm cho mẹ con cô bị mất mạng.
Bỗng chốc, một bóng đen lao về phía Mật Nhi, cứng rắn thay cô đỡ một dao trí mạng. Dao sắc nhọn xuyên qua áo, đâm thủng da thịt anh, máu
tươi bắt đầu chảy ra.
Mật Nhi cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của phái nam, cùng với mùi
hương quen thuộc, cô mở mắt, phát hiện Lôi Đình đã chạy tới bên cạnh cô, vừa bảo vệ cô, vừa tỉ mỉ không để cho cô té.
“Lôi Đình.” Cô mềm yếu gọi tên anh.
“Hư, đừng sợ, không sao.” Anh thấp giọng an ủi, dùng tay bị thương bịt kín mắt cô, không muốn cô nhìn cảnh tượng này.
“Mày cũng tới rồi, mày muốn cùng chết với nó sao? Đường đường là
người phụ trách an toàn cho ‘tập đoàn Thái Vĩ’, chết cùng một chỗ cùng
gái quán rượu, không phải đây là chuyện quá mất mặt sao?” Quản lý Trần
đã không còn bộ dạng khúm núm ngày xưa, chỉ có điên cuồng.
“Dám vũ nhục cô ấy, mày nhầm rồi.” Lôi Đình nhàn nhạt nói, thình
lình một cước bén nhọn đá ra, ngay giữa mặt quản lý Trần, cước này có
thể dễ dàng đá gảy sống mũi đối phương.
Quản lý Trần cầm đao muốn ngăn cản, không nghĩ tới chân của Lôi Đình đổi hướng khác, đá lên dao, lưỡi dao sắc bén không lưu tình xỏ xuyên
qua cánh tay quản lý Trần. đau đớn khiến quản lý Trần phát ra tiếng kêu
rên tựa như giết heo, không tới nửa phút, gã té xỉu.
Mật Nhi thấp thỏm kéo tay Lôi Đình xuống, bò dậy từ trong ngực anh,
thân thể vẫn còn không tự chủ được mà run rẩy. Cả phòng khách trở nên
lộn xộn, trên đất đều là máu. Cô nhìn theo hướng vết máu chảy, ngạc
nhiên phát hiện Lôi Đình cũng bị thương.
“Trời ạ, anh bị thương rồi!” Cô khẽ gọi một tiếng, biết anh vì bảo
vệ cô mới bị thương, trong lòng cô tràn đầy phức tạp. Vì anh biết chân
tướng, có chút áy náy mới đối xử dịu dàng với cô, hay anh thật sự quan
tâm đến cô?
Bất luận thế nào, khi thấy được sự dịu dàng của anh, cô sẽ không kềm chế được. Lúc trước bị anh tổn thương hại; cô giống như là ngọn lử tàn, nhưng vì bé con trong bụng, cô lại cố sống.
Thật vất vả vào bên trong nhà, nhìn thấy Mật Nhi lần nữa, trong lòng Lôi Đình tràn đầy nóng nảy, ngay cả quản lý Trần “Quấy rầy” anh cũng
không nhìn vào mắt, anh quan tâm, chỉ có người con gái trước mắt này.
“Mật Nhi, em có tha thứ cho anh không? Tha thứ cho sự ngu xuẩn lúc
trước của anh, được không?” Anh không chút để ý máu tươi ứa ra, chẳng
qua là cầm lấy tay cô, thấp giọng hỏi. Ngay cả tính mạng cũng có thể
không quan tâm, nhưng anh muốn nghe cô trả lời.
Mật Nhi thấy anh bị thương thì trong lòng rối loạn, nước mắt bướng
bỉnh rơi xuống. Hai tay của cô đè lại vết thương trên cánh tay a