
ng Tâm.” Trong lòng anh biết rõ, nếu đường bá Vũ phát hiện Mật Nhi có liên quan đến chuyện Đường Tâm bị thương, sẽ không tha
cho cô, mà Trương Vĩ ngạn bị thương, phía chính phủ sẽ truy cứu tới, Mật Nhi cũng thoát không khỏi liên quan, nếu cô tiếp tục ở lại đây, nhiều
tai họa hơn sẽ ập tới.
Lôi Đình cố gắng thuyết phục mình, đuổi cô rời đi nơi này để không phải nhìn thấy cô nữa, mà không phải là muốn bảo vệ cô.
Anh đem chi phiếu ném trên người cô, mắt lạnh nhìn cô sững sờ cúi đầu, hờ hững nhìn tấm chi phiếu kia.
“Cô muốn tiền, không phải sao? Vậy thì cầm tiền cút đi xa đi, hợp
tác của chúng ta kết thúc, công việc của cô cũng kết thúc, mang theo tấm này chi phiếu này lập tức rời đi!” Anh tiến lại gần mấy bước, uy hiếp
nhìn cô chằm chằm.”Không được trở về nữa, có thể cút thì ngay cút. Tôi
sẽ giám thị chỗ này, nếu cô còn dám trở lại, hoặc có ý đồ đến gần Đường
Tâm, tôi thề sẽ khiến cô hối hận vì mình sinh ra ở cái thế giới này!”
Anh nâng cằm cô lên, thẳng tắp nhìn vào trong mắt cô.
Nhìn thấy tuyệt vọng trong mắt cô thì toàn thân anh rung động, một
lời nói xin lỗi cơ hồ muốn bật thốt thành lời, nhưng anh ngăn lại được.
Anh chỉ cần đẩy cô ra xa, tại sao ánh mắt của cô giống như bị anh dùng dao đâm vào trái tim, chấm dứt tính mạng của cô?
Mật Nhi chậm chạp hô hấp, thoát khỏi sự kìm chế của anh, cẩn thận
từng li từng tí nhặt tấm chi phiếu lên, sau đó mỉm cười ưu thương.
“Lôi tiên sinh, tôi sẽ không trở lại quấy rầy anh.” Cô cầm chi
phiếu, từ từ ra khỏi phòng, câu nói sau cùng là một cam kết vĩnh viễn,
giống như trái tim cô đã tan vỡ, cô mặc cho linh hồn lén khóc trong góc
tối.
Cứ như vậy bị anh hiểu lầm cả đời đi! Cô đã quá mệt mỏi, không thể giải thích, là do cô lầm lạc trước, sao có thể trách anh?
Mẹ nói không sai, cô không nên yêu đàn ông, yêu chỉ khiến cô thống khổ cả đời.
Chẳng qua. . . . . . Tất cả đều đã muộn, vết thương trong lòng không cách nào khép lại, cô hoài nghi sẽ vẫn đau đớn như vậy đến nhịp thở
cuối cùng.
thân ảnh mảnh mai đi ra khỏi quán rượu, biến mất trong bóng tối nặng nề.
ánh mắt Lôi Đình nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, cho đến khi hoàn
toàn không thấy nữa mới thôi. Trong lòng một loại đau đớn khó nói lên
lời, làm anh khó nhịn được, anh cắn răng, rốt cuộc không nhịn được mà
lớn tiếng gầm thét, giống như con sói mất đi bạn đời.
Trở lại trong phòng của Mật Nhi lần nữa, anh lấy tất cả rượu trong
quán, từng ngụm từng ngụm uống vào, muốn dùng rượu cồn để mê muội cảm
xúc khó nhịn. Anh liều chết muốn chuốc say mình, chỉ cần uống say, sẽ
không muốn đuổi theo cô, ôm cô vào lòng.
tại sao anh có thể quan tâm cô? Tại sao luôn nghĩ về cô?
Anh không cách nào hiểu, tại sao khi nhìn thấy cô sau đi, tim anh tựa như bị dao đâm phải?
Lôi Đình cười lớn trong gian phòng trống rỗng, một tay nắm chai
rượu, một tay khác, thủy chung nắm chặt y phục mà Mật Nhi để lại lúc
trước.
※※※
“Ông trời của tôi ơi, nơi này thật hôi hám.” Sau khi đá nát cảnh
cửa, Đỗ Phong Thần cau mày kêu lên. Nhìn đống chai rượu nằm lăn trên
sàn, mà Lôi Đình vẫn còn cố uống rượu thì ánh mắt của anh trừng lớn
hơn.”Cậu đang làm gì? Muốn say chết trong hầm rượu sao?”
“Cậu ta coi rượu như nước lã ý mà.” Thương trất phong cho lời bình, ưu nhã đá văng vỏ chai trên đất.
Mấy ngày qua, bọn họ dùng hết biện pháp tìm khắp nơi mà không thấy
Lôi Đình, cuối cùng là Thẩm hồng đến tận cửa cầu viện, bọn họ mới biết,
mấy ngày qua Lôi Đình thủy chung nhốt ở trong phòng của Mật Nhi lúc
trước, không ngừng vơ vét rượu bên trong quán, uống không ngừng, cho đến khi cặp mắt sưng vù, thậm chí rượu đổ toàn ra ngoài, cậu ta còn không
ngừng lại.
bởi vì Thẩm hồng thấy Mật Nhi không tới làm nữa mà tức giận, vả lại
sau khi biết Lôi Đình mang cho Mật Nhi nhiều đau khổ như vậy, trong lòng bà tự nhiên đối với Lôi Đình không có hảo cảm. Mà một nhân vật lớn như
anh lại nương nhờ trong quán, bà khó chịu cực kỳ, không thể làm gì khác
hơn là đến Đường gia cầu viện.
“Lôi Đình, đủ rồi, đừng nữa uống.” Đỗ Phong Thần muốn đoạt chai rượu trong tay anh, không nghĩ tới đột nhiên anh cầm dao bổ tới, vì say
rượu, ngay cả đối với bạn tốt cũng không lưu tình, nếu không phải Đỗ
Phong Thần nhanh chóng trốn thoát, con dao chắc chắn sẽ chém đứt cổ tay
của anh.”Muốn chết, cậu đùa thật sao? Ngay cả bạn tốt cũng xuống tay?”
“Cậu ta say rồi.” Thương lư phong nhàn nhạt nói.
“Món nợ này tôi sẽ trả lại khi cậu thanh tĩnh.” Đỗ Phong thân hậm
hực nói, kéo cổ áo Lôi Đình, mãnh liệt dao động, muốn bạn tốt thanh tĩnh một chút.”Này, tỉnh lại, tiểu ác ma đã thoát khỏi nguy hiểm, con bé
kiên trì muốn gặp cậu, nói là có chuyện muốn nói cho cậu biết. ông chủ
yêu con gái nên sốt ruột muốn chúng tôi làm cách nào cũng phải lỗi cậu
về.”
“Đáng chết, tất cả đều biến đi, đừng đến phiền ta!” Lôi Đình ngọng nghịu nói, muốn vươn tay đẩy Đỗ Phong Thần ra.
“Ô ô, ông bạn của tôi ơi, không thể được, ông chủ rất kiên trì,
chúng tớ cũng rất kiên trì, cậu không thể tiếp tục như vậy nữa.” Đỗ
Phong Thần lắc đầu một cái, kéo Lôi Đình muốn đi ra ngoài.
Chợt, Lôi Đình đột