
ứng phó được.” Quản lý Trần cười đến cực kỳ dâm tà, không có bất kỳ áy náy nhìn Mật Nhi. Gã bất kể Mật Nhi có ý
kiến gì, đối với gã mà nói, Mật Nhi chỉ là một gái quán rượu xinh đẹp.
“Ông đưa lên cái ‘ quà tặng’ này cho người của ‘ Tập Đoàn Thái Vĩ ’
thật đúng là quý trọng, chúng ta hợp tác lâu như vậy, cũng không thấy
ông chuẩn bị cho tôi chân chính người đẹp thế này.” trong giọng của
Trương Vĩ ngạn có mấy phần vị chua. Gã đã sớm nhìn mấy người “Tập Đoàn
Thái Vĩ” kia không vừa mắt, vậy mà hôm nay Lôi Đình lại đã nhanh chân
hưởng qua người đàn bà xinh đẹp này, một loại biến thái khiến gã càng
thêm hứng thú đối với Mật Nhi.
mặt Mật Nhi của vì xấu hổ mà đỏ tươi, không cách nào nhịn được hai
người kia lại cười bàn luận chuyện cô bị hôn mê đưa đến trước mặt Lôi
Đình. Ngay cả khi dính mị thuốc, nhưng trong lòng cô, đêm hôm đó là trí
nhớ tốt đẹp nhất, trong một đêm mặc dù Lôi Đình bá đạo chuyên chế, nhưng cũng dịu dàng. Vậy mà trí nhớ cô trân quý nhất, khi vào miệng bọn họ
đàm luận, lại xấu xa bỉ ổi như vậy.
“Trương tiên sinh, đừng nói như vậy, là lúc trước tôi chiêu đãi
không đủ, nếu ngài phân phó một tiếng, tôi lập tức an bài.” Quản lý Trần nói, cố gắng lấy lòng Trương Vĩ Ngạn, gã biết người trước mắt tuyệt đối không thể đắc tội.
Thật ra thì trong lòng gã hận nghiến răng nghiến lợi, Trương Vĩ Ngạn hết sức tham lam, không biết đã đào bao nhiêu chỗ tốt từ trên người gã, cho tới bây giờ, trong lúc mấu chốt này, lại vẫn mở miệng nói ám hiệu
gã “Cống hiến” không đủ sao?
“Không cần an bài khác, để Mật Nhi theo tôi là được!” Trương Vĩ ngạn mỉm cười nâng cằm cô lên.”Tôi lại là muốn nếm thử một chút, phụ nữ mà
Lôi Đình hưởng qua, đến tột có hương vị gì?” gã hạ lưu nói.
“Tốt, tôi lập tức nói một tiếng với mama.” Quản lý Trần nhiệt tình đứng lên.
“Không, tôi không. . . . . .” Mật Nhi kinh hoảng trợn to hai mắt, hé miệng liền chuẩn bị cự tuyệt, thế nhưng khi tầm mắt của cô rơi vào vali trên bàn kia thì cô cứng đờ người.
“Mật Nhi tiểu thư, cô đã mất trinh rồi, sao có thể từ chối Trương
tiên sinh chứ? Ra sân lần thứ nhất và lần thứ hai có khác biệt gì sao?
Mà số tiền tôi bao cô tuyệt đối có thể khiến cô hài lòng.” ánh mắt Quản
lý Trần trong nháy mắt trở nên hết sức đáng sợ, giống như Mật Nhi nếu
không đáp ứng, gã sẽ sử dụng thủ đoạn ác liệt lần nữa.
“Cô cần uống mị dược nữa sao?” Trương Vĩ ngạn không có ý tốt, cười,
biết mỹ nhân trước mắt này đã trốn không thoát lòng bàn tay gã.
Cô nên làm thế nào? Chẳng qua là nhìn thấy Trương Vĩ ngạn, cô liền
khó chịu được muốn nôn, nhưng không đi theo gã ra ngoài, làm sao có thể
có được chứng cứ Lôi Đình muốn?
Cô nên làm thế nào?
Nhưng nếu thật sự yêu một người đàn ông, lựa chọn của người phụ nữ thật sự càng ít. . . . . .
“Mật Nhi tiểu thư?” Quản lý Trần gấp rút thúc giục, sắc mặt bất định.
Cô hít sâu một hơi, trong lòng bỗng dưng căng thẳng, giống như có
một dự cảm bất thường. Cô nắm chặt quả đấm, cưỡng bách mình mỉm
cười.”Được, tôi đồng ý.” Mật Nhi bước ra khỏi bao sương, khi vừa ra đến cửa, tay cô mảnh
khảnh lướt bờ môi, nhanh chóng chạy về hướng phòng tắm, sau đó nằm dọc
theo bồn rửa tay nôn mửa. cả ngày cô cũng không ăn bất kỳ vật gì, nôn
ra đều là nước chua, cho đến khi dạ dày co quắp mạnh, cảm giác mãnh
liệt kia mới hơi ngưng lại.
toàn thân cô run rẩy, nhớ lại dục vọng trong ánh mắt Trương Vĩ
ngạn, cùng với biểu tình ác độc của quản lý Trần, toàn thân cô liền rét
run.
cửa phòng tắm bị đẩy ra, thân ảnh nho nhỏ xông vào, tròng mắt xinh
đẹp sớm lo âu nhìn Mật Nhi.”Chị Mật Nhi, chị không sao chứ?” Đường Tâm
lo lắng hỏi, cầm khăn ướt đưa cho Mật Nhi.
Mật Nhi cười khổ lắc đầu một cái, nhận lấy khăn ướt, lau chùi mồ hôi trên trán.”Chị không sao.” Tầm mắt của cô rơi vào cửa phòng tắm, nhưng ở đấy không có người mà cô vọng.”Lôi tiên sinh đâu? Chị có chuyện khẩn
cấp nhất định phải nói cho anh ấy biết.” Cô vội vã muốn gặp anh, nếu
nhìn thấy anh, sợ hãi trong lòng cô có thể giảm xuống một chút.
Đường Tâm nhún vai một cái.”Chú ấy đi thông báo cho người nhà tới
bắt em, chừng một lát nữa mới có thể trở lại.” sau khi cô từ phòng của
Mật Nhi chuồn êm ra ngoài, liền tìm kiếm Mật Nhi. Cho đến khi tựa vào
cửa bên ngoài bao sương của quản lý Trần, cô nghe quản lý Trần cùng
Trương Vĩ ngạn bàn về Mật Nhi, lời nói đó khiến mặt cô hồng, hơn nữa sự
tình không thể tưởng tượng được.
thân thể Mật Nhi lảo đảo muốn ngã, sắc mặt càng thêm tái nhợt. đôi
tay cô ôm lấy ngực, hít sâu liên tục. Cô cho rằng Lôi Đình sẽ luôn ở bên ngoài, cho nên mới đáp ứng yêu cầu của Trương Vĩ ngạn, nguyện ý đi theo gã “ra sân”, vậy mà hôm nay Lôi Đình không thấy, cô sợ hãi muốn chạy
trốn.
trên cửa Phòng tắm truyền đến tiếng gõ nhẹ, giọng nói không vui vang lên.”Mật Nhi tiểu thư, xe đã chờ trước cửa, cô còn muốn để Trương tiên
sinh đợi bao lâu? Không phải cô muốn đổi ý chứ?” giọng nói Quản lý Trần
tựa như chuông đám tang, làm cho người ta không rét mà run.
“Tôi tới ngay.” Cô chần chờ trong giây lát, mới lấy dũng khí mở miệng.
Vì lấy được vali mà quản lý Trần giao cho Tr