Polly po-cket
Chồng Ấm Giường

Chồng Ấm Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322224

Bình chọn: 10.00/10/222 lượt.

ẻ ngoắc cô, “Mẹ, nhanh lên, nhanh lên.” Nhìn con trai kêu to, Trình Bái Nghê đi tới, cũng chui vào theo.

Phòng bí đỏ lớn như vậy, hai mẹ con nằm cũng không chật.

Tiểu Đông Ly vui vẻ cực kỳ, bí đỏ thật lớn a… “Mẹ, con muốn ngủ ở đây.”

Chỗ nằm cũng mềm mại như nệm, vách

tường bí đỏ mềm mại, sờ thật thoải mái, tiểu nam tử hán vì vật thể màu

cam này mà thần hồn điên đảo rồi, hoàn toàn quên lúc mới đến trong lòng

muốn làm rùm beng lên phải về nhà.

Trình Bái Nghê nhìn con trai lăn qua lăn lại, cao hứng tung chân, cô nhìn cười không được, “Lát nữa ra ngoài phải cám ơn chú nha.” “Dạ…..”

Trong lòng Tiểu Đông Ly lại cho chú một quả táo dán giấy thứ hai.

Ngoài phòng bí đỏ truyền đến tiếng của Chu Khắc Phi, “Em chơi với nhóc đi, anh hâm đồ ăn lại là có thể ăn cơm rồi.”

Món cho Bái Nghê là súp Hải Long vương

và cơm hải sản Tây Ban Nha, phần của con trai là bí đỏ, nhóc thích ăn

thịt thì anh đã cắt sẵn để ở ngoài đĩa— Tiểu Đông Ly chưa sử dụng đũa

rành nên toàn bộ đều dùng thìa và nĩa.

Bàn không lớn, ba người có thể ngồi gần ăn.

Tự nhiên, Tiểu Đông Ly chứng kiến trước mặt mình một trái bí đỏ to, nội tâm cực kỳ vui vẻ, trăm thứ phương thức đối nghịch đã ném lên chín tầng mây, cầm thìa nhỏ bắt đầu múc cơm cách

thủy ăn.

Con trai do mình nuôi lớn, Trình Bái Nghê cảm thấy tâm tình của con rất vui.

Nhóc vui vẻ, cô cũng sẽ vui vẻ.

Cô nhìn Chu Khắc Phi, anh cười cười với cô, không nói lời nào.

Cơm nước xong, ba người cùng ngồi coi

phim hoạt hình rồi chơi trùng trùng điệp điệp vui mừng, hơn ba giờ chiều thì Tiểu Đông Ly mang theo hành trang của mình, bò vào phòng bí đỏ ngủ

trưa.

Chu Khắc Phi pha caphe, đang muốn gọi Trình Bái Nghê đã thấy cô nhìn cái bàn một cách xuất thần.

Anh đi đến cạnh cô, “Đang nhìn gì mà chuyên tâm vậy?” “Cái này.” Cô cầm điện thoại đang đặt trên bàn làm việc của anh, “Rất đặc biệt.” Trên điện thoại di động móc một cái chuỗi cườm và gỗ điêu khắc hình

bông hoa nhỏ— vốn là cô đưa anh làm móc khóa, đến Newyork anh đưa người

ta sửa lại thành móc điện thoại, nhiều năm cũng thành thoái quen, cũng

không ai nhắc tới.

Không nghĩ tới. . . . . . “Khắc trên gỗ nhỏ rất khó, cho nên rất ít thấy, anh mua ở đâu vậy?” Chu Khắc Phi trả lời, “Một người bạn tặng.”

Trình Bái Nghê chú ý tới lúc anh trả lời biểu lộ tưởng niệm và ôn nhu, “Bạn gái trước sao?” Anh gật gật đầu.

Đóa hoa bằng gỗ đã sẫm màu, một vài chỗ bị vỡ ra nhìn được niên đại đã lâu, cô nhớ tới anh từng nói, trước kia

chỉ yêu đương một lần, năm mười chín tuổi gặp, hai mươi ba tuổi cô gái

rời đi, sau đó anh vẫn một mình cho tới khi gặp cô.

Chứng kiến anh quý trọng vật của bạn

gái trước, nội tâm mặc dù có chút chua xót nhưng nghĩ lại, ít nhất người này có cảm tình lâu dài mà lại chân thành.

Cô gái đã đi rồi, bây giờ người ở cạnh anh là cô, tương lai cùng anh tiếp tục cũng là cô.

Cô không cần, cũng không nên ăn dấm chua.

Bọn họ cũng ba mươi tuổi, anh tiếp nhận cô mang theo Tiểu Đông Ly, cô tiếp nhận anh có trí nhớ cũ, chỉ nhìn tương lai.

Trình Bái Nghê trả điện thoại lại cho anh, “Nhìn biểu lộ của anh, không phải là vật đính ước chứ?” “Không phải, bọn anh mới quen không lâu, cô ấy đã tặng anh, lúc ấy chỉ là bạn bè bình thường, căn bản chưa có kết giao.” “Nhưng mà cô ấy đã thích anh rồi.”

Mặc dù nhiều năm trước Bái Nghê đã

thẳng thắn với anh rằng, ánh mắt đầu tiên cô đã yêu mến anh, nhưng anh

vẫn kinh ngạc, hiện tại làm sao Bái Nghê có thể nói như vậy, “Làm sao em biết?” “Anh biết không, điêu khắc này chính là hoa đào, hoa ngữ là “Ta yêu ngươi thật sâu” Chu Khắc Phi giật mình — nhũ danh của Bái Nghê là Tiểu Đào, cô đem hoa đào đưa cho mình, biểu đạt ta yêu ngươi thật sâu.

Anh chưa bao giờ biết, cho tới bây giờ cũng không biết.

Thì ra đó là hoa đào, thì ra còn có ý

nghĩa như thế, thì ra, khi anh cố lấy dũng khí, Bái Nghê đã sớm cho anh

một ám hiệu lớn như vậy.

Có chút chua xót nhưng lại có chút ngọt ngào. “Xem ra anh không biết.” “Cám ơn em nói cho anh biết bí mật tuyệt vời này.”

Kinh ngạc quá độ, cuống họng Chu Khắc Phi có chút khô khốc, “Anh cảm thấy may mắn vì lúc ấy đã cố lấy dũng khí lựa chọn hành động,

nếu không khi biết rõ chuyện này, anh nhất định sẽ đau lòng.”

Trình Bái Nghê không thích bộ dạng có chút tự trách lại cảm khái của anh, bởi vậy ra vẻ tức giận chọc anh, “Anh có thể kinh ngạc và đau lòng nhưng mà đừng quá, bởi vì bạn gái

hiện tại của anh là em, trước mặt em như vậy, anh không sợ em ghen sao?” “Em ghen sao?” Ăn dấm chua của mình?

“Có một chút.”

“Một chút?”

“Một chút.”

Nhìn cô thản nhiên thừa nhận, Chu Khắc

Phi cảm thấy buồn cười, cũng có chút ấm áp—anh và Bái Nghê này quen biết trong thời gian ngắn ngủi, cô đồi với mình còn một chút dè dặt, dù chỉ

một giây do dự, anh cũng nhìn ra được, thời gian của bọn họ rất ngắn,

không cách nào giống như trước, lão phu lão thê, cô muốn duy trì hình

tượng, cô hy vọng có thể thành thục, mọi việc như thế.

Hiện tại cô thừa nhận mình ghen, đối với quan hệ của hai người là một tiến bộ.

Đây là chuyện tốt.

Tương lai, lúc cô mệt mỏi có thể không

cần tháo trang sức