
, lúc mất hứng có thể gối đầu lên vai anh, anh sẽ
không để ý việc cô coi điện thoại, về phần ghen, đương nhiên là quyền
lợi của cô.
Bởi vì bọn họ là hai người yêu nhau, cô đương nhiên có thể vì trong lòng anh có bạn gái trước mà không cao
hứng, Chu Khắc Phi nghĩ, chờ cô hồi phục trí nhớ, anh tuyệt đối muốn đem chuyện này cười cô.
Ghen với bản thân mình.
Hôn nhẹ lên trán cô, “Anh yêu em.”
Trình Bái Nghê không nghĩ tới anh lại
đột nhiên như vậy, ngây ngốc một chút, trong nháy mắt kia, Chu Khắc Phi
lại hôn lên trán cô một cái. “Cô ấy là người vô cùng quan
trọng với anh, nhưng anh muốn em biết, mặc kệ lúc nào, mặc kệ là trước
mặt ai, anh cũng có thể nói anh yêu em.”
Biểu lộ chăm chú, ngữ khí chân thành.
Cô thấy tâm tình anh không buồn như lúc nãy, nhẹ nhõm thở ra—so với chuyện bạn gái trước, cô vẫn lo lắng cảm xúc của anh hơn.” “Nếu có kiếp trước kiếp sau, vậy đời trước chúng ta chắc là vợ chồng.” “Nhất định là vậy.” “Kỳ thật anh hôn trán em em có cảm giác rất vui vẻ.” “Anh biết”
Cô thích người ta hôn trán nhưng không
ai biết được, Chu Khắc Phi giống như có thuật đọc tâm, biết rõ cô thích
gì, muốn gì, dùng một phương thức rất thoải mái tiếp cận cô. “Anh còn biết gì nữa?” “Anh biết rõ kỳ thật em không
thích việc buôn bán, anh khá về việc văn phòng, em muốn làm nhà nông,
anh biết em yêu mến thiên nhiên, thích những thứ đơn giản.” “Anh thật là biết thuật đọc tâm nha.”
Đối với khả năng trăm phần trăm của anh, cô đã quen, “Anh còn biết cái gì?” “Anh còn biết em rất mê chơi nông trại vui vẻ.” “Làm sao anh biết?”
Trình Bái Nghê kêu to— đó là bí mật của cô nha, chỉ có người có thể ra
vô văn phòng tư nhân mới biết… không đúng, anh cũng vào phòng làm việc
của cô.
Phảng phất như hiểu được ý của cô, anh nhẹ gật đầu, “Anh thấy.” “Anh cũng có chơi, nhưng mà Anh Văn.”
Á? Người cùng sở thích sao? “Thuận tiện nói cho em biết một tiếng, Newyork thân sĩ mới kết bạn với em là anh.” Nga… khó trách suốt ngày tặng hoa đào cho cô, cô còn muốn nói bạn mới này
sao tốt thế, mỗi lần đều tặng thực vật có thể thăng cấp.
Anh thế nào tìm được cô cũng không cần
kỳ quái, biết rõ cô đang chơi, dùng tên tìm kiếm, nếu trùng tên cũng
không sao, bởi vì có ảnh chụp của cô, không thể lầm. “Anh bắt đầu chơi lúc nào?” “Trước kia anh có một giấc mơ
được làm nông phu, nhưng mà em cũng biết tình huống của anh, trước 36
tuổi anh sẽ không rời khỏi Hạ thị đương nhiên không có thời gian làm
chuyện mình thích, cho nên chơi điện tử nông phu, nuôi gà trồng hoa, có
còn hơn không.” “Em cũng vậy.”
Lại thêm một cái hứng thú giống nhau, “Thật muốn dưới chân núi có một ngôi nhà, một vườn cây, sau đó buôn bán trên
mạng, như vậy có thể có nhiều thời gian ở chung với người nhà.”
Chu Khắc Phi cười, “Người nhà”, hai chữ thật đáng yêu.
Cô gái này không biết anh chính là người nhà của cô, không cần lo, mất mà tìm lại được, anh cảm tạ ông trời, “Bái Nghê, gả cho anh được không?”
Trình Bái Nghê ngây người — tuy yêu mến anh, cũng hiểu được anh là chân mệnh thiên tử, nhưng không nghĩ tới anh lại cầu hôn nhanh thế.
“Anh vừa mới. . . . . .”
“Cầu hôn với em”
“Anh là nói. . . . . .”
“Chúng ta kết hôn a.”
“Anh không biết là. . . . . .”
“Hoàn toàn không biết là.”
Chu Khắc Phi nói: “Nhân sinh
ngắn ngủi, thế sự khó lường, trước kia anh cảm thấy đời người rất dài,
cho nên đem tất cả kế hoạch dời lại ở tương lai, nhưng mà một việc ngoài ý muốn đó, người quan trọng nhất của anh rời xa, lúc ấy anh thật sự rất hối hận, tại sao anh lại không biết nắm chắc…. Khó khăn lắm anh mới gặp được em, anh không muốn lại lãng phí bất cứ thời gian nào nữa, anh muốn kết hôn với em, cuộc sống của ba người.”
Cô cắn cắn môi, vẫn chưa trả lời, chuông cửa vang lên.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Trải qua quãng đường dài ngồi trên máy bay, Hạ Á Thiều đang ở trong khách sạn Lệ Bảo, ấn chuông cửa của Chu Khắc Phi.
Ngày đó, sau khi anh cắt điện thoại, cô gọi điện qua cũng không được, cô để lại lời nhắn, thư thoại cũng không
thấy hồi âm, cô suy nghĩ, quyết định tự mình đi một chuyến.
Qua nhiều năm như vậy, anh không hề đếm xỉa tới cô, cũng không lui tới với bất cứ cô gái nào, không ngờ trong
khoảng thời gian ngắn như vậy lại thích người khác… Cô không cách nào
tiếp nhận được chuyện này.
Cô muốn nhìn xem con gái của Tề Ân Thục trông thế nào, cô phải cùng cô ta nói rõ ràng.
Đi quá vội vàng, vừa xuống máy bay cô mới nhớ là mình không biết địa chỉ khách sạn của Chu Khắc Phi.
Anh không nhận điện thoại của cô, gọi
điện cho Chu Tư Nhàn thì cũng không cách nào trò chuyện được, Đài Bắc có hơn một trăm khách sạn, cô căn bản không biết Chu Khắc Phi ở đâu, muốn
hỏi cũng không biết là anh dùng tên tiếng Trung hay tiếng Anh để đặt
phòng nữa.
Nhớ tới vé máy bay và khách sạn đều do
công ty đặt, bởi vậy cô lập tức gọi điện thoại trở lại Newyork tìm kế
toán, hỏi xem ngân hàng trả tiền nơi nào.
Kế toán phục vụ ở Hạ thị hơn ba mươi năm, nói với cô, “Bây giờ đã hết giờ làm việc, có chuyện gì xin mời ngày mai chín giờ sáng gọi điện đến văn phòng.”
Hạ Á Th