Polly po-cket
Chồng Ấm Giường

Chồng Ấm Giường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322174

Bình chọn: 9.5.00/10/217 lượt.

g bạn học đi chụp ảnh, một cái bị đau bụng cho

nên một mình chị một tôt, sườn núi kia nguy hiểm như vậy người bình

thường không thể đi tới, rồi lại rớt xuống biển, nếu như có ai kéo tới

thì có thể lý giải được.” “Nhưng mà cô gái kia là ai?” “Đi tới cục cảnh sát báo sẽ biết thôi.” “Vấn đề là căn bản chị không

nhớ rõ bộ dạng của cô ta, chỉ nhớ cô ấy có tóc xoăn to và làn da nâu,

những cái khác đề không nhớ được.”

Vi Vi nhăn mặt, “Tại sao…. Nếu

như có thể nhớ tới, điều tra một chút là có thể tìm ra người hại chỉ,

không để cho cô ta hại người mà có thể sống tiêu đao, chị có biết không, lúc sơ nói với bọn em chị gặp tai nạn, bọn em rất khổ sở.”

Cô nghe xong rất cảm động, sờ đầu Vi VI, “Chuyện đã qua coi như xong, dù sao chỉ là mộng, cho dù chị nhớ được nhưng một

chút chứng cứ đều không có, cảnh sát không thể chấp nhận cách nói này

đâu.” Là mộng.

Chỉ là mộng.

Nhưng ở đây hơn bảy năm, cứ cách một

thời gian sẽ xuất hiện, cô tỉnh lại luôn rất đau lòng, bởi cô nhớ sự đau lòng và không muốn rời xa một người là đau đớn thế nào.

Thật sự rất đau, cho nên cô nghĩ, cô nhất định rất yêu người kia.

Nửa đêm tỉnh mộng cũng sẽ nhớ đến, bạn trai trước lưu lại tư liệu ở cục cảnh sát, rốt cuộc ở nơi nào?

Năm năm trước, cô trở lại chỗ đó, những người ở gần đó đều nhớ rõ— đúng vậy a, có một cô gái phát sinh chuyện

ngoài ý muốn, ai u, người bạn trai kia tìm cô ấy rất lâu, nói với anh ta không có hy vọng anh ta cũng không tin, mỗi lần gặp đều thấy anh ta gầy đi, hỏi anh có ăn cơm không, anh ta nói ăn không vô, thật sự nhìn thấy

cũng rất đau lòng.

Lúc ấy, cô ôm Tiểu Đông Ly một tuổi, nghe xong vừa thương tâm lại vừa cao hứng.

Con của cô và người đàn ông cô yêu sinh ra, yêu đến cho dù cô mất đi trí nhớ, trong mộng cũng không quên được

sự không nỡ, mà anh biết được, dùng hết khả năng anh có, liều mạng tìm

cô, dù hai năm qua đi, mọi người gần đó vẫn nhớ rõ có một chàng trai như thế….

“Mẹ.”

Giọng nói của Tiểu Đông Ly kéo cô về sự thật.

Thằng bé làm nũng gối đầu lên cánh tay cô, khuôn mặt nho nhỏ cứ nhìn cô, “Mẹ nghĩ về cha sao?”

“Ừ.” “Mẹ cũng nghĩ về chú Chu sao?” Mặc dù mới sáu tuổi nhưng nhóc cũng biết, người đàn ông mua phòng bí đỏ kia đang theo đuổi mẹ. “Lúc nãy không có nghĩ tới nhưng mà lúc làm việc sẽ nghĩ.” Trình Bái Nghê cũng không muốn giấu diếm con, “Đông Ly thích chú sao? “Thích.”

Chú ấy và người khác không giống, chú tốt với mẹ, cũng tốt với nhóc.

Ngày đó nhóc ở khách sạn chơi rất vui,

ngủ dậy đi bể bơi, chú kiên nhẫn dạy nhóc bơi lội, tắm bọt khí, bữa tối

ăn hamburger còn có rau cuộn.

Cùng một chỗ chơi trò chơi, buổi tối, nhóc nằm giữa hai người lớn ngủ tới sáng.

Buổi sáng đánh răng rửa mặt xong, nhóc

ngồi trên vai của chú cùng đi ăn sáng, bả vai nha, nhóc đã sớm muốn biết cảm giác ngồi trên vai người khác là thế nào? Nhưng mà nhóc không có ba ba, không có ai cho nhóc ngồi ở đó.

Hôm đó, cuối cùng cũng được như nguyện.

Bả vai của chú rất rộng, ngồi rất thoải mái, chú đi rất vững, rất chậm, nhóc ngồi trên vai chú cảm thấy thoải mái cực kỳ. “Mẹ, mẹ sẽ kết hôn với chú sao?” “Đông Ly thích chú, cũng nguyện ý cả ba người chúng ta cùng một chỗ, mẹ mới có thể suy nghĩ.” “Nếu như con không thích chú?” “Mẹ sẽ chỉ làm bạn bè bình thường với chú Chu.”

Tiểu Đông Ly rất hài lòng với đáp án này, điều này chứng tỏ trong lòng mẹ, nhóc vẫn là số một, “Mẹ.” “Gì hả?” “Cuối tháng bà ngoại về, chúng ta cùng đi tìm chú chơi.” Trình Bái Nghê hôn lên trán con, “Được.”

¥¥¥¥¥¥¥

Trong văn phòng của Tề thị, Trình Bái

Nghê đang xem kế hoạch nghiên cứu phát triển mới— mặt hàng chăm sóc sắc

đẹp, giá 40 %, hy vọng có thể xâm nhập thị trường.

Đây là sản phẩm nghiên cứu mới nhất của Tề thị, không thể không áp lực. aizzz, đang suy nghĩ, điện thoại reo lên. “Chị Nghê.” Tiếng của Hà Vi Vi, “Đại diện của Hạ thị có việc thương lượng với chị, muốn hỏi số điện thoại di động của chị, có nên cho hay không? Cô đại diện này hình như không phải Chu Tư Nhàn lần trước.” Trình Bái Nghê không cần nghĩ cũng biết là ai, “Nói với cô ấy em là thư ký của chị, có chuyện gì nói với em cũng được.” “Dạ.” “Nếu như cô ấy yêu cầu kết nối điện thoại, mặc kệ chuyện đó có khẩn cấp thế nào, cứ nói là chị đang

họp, không nhận điện thoại, lịch làm việc đã kín, không có thời gian.” “Hiểu rồi.”

Cúp điện thoại, Trình Bái Nghê thở ra

một hơi — khá tốt, một giây trước cô đã nghĩ xong dự án chứ nếu không,

nói cuộc điện thoại này xong tâm tình cũng đã bị ảnh hưởng. Vất vả lắm

lần này mẹ nuôi mới kiếm đủ người cùng đi Bắc Âu câu cá, cô tuyệt đối

không thể sơ xuất.

Cô vội vàng điện thoại cho Chu Khắc Phi, “Cô ấy thật sự gọi điện thoại cho em.” “Nhanh như vậy sao?” “Em cũng thấy kinh ngạc.” Cô thừa nhận, “Vốn dĩ em thấy anh quá đề phòng cô ấy, bây giờ cảm thấy, anh hình dung hoàn toàn chính xác.”

Sự tình hôm trước, cô nhớ rất rõ ràng.

Sau khi Đông Ly ngủ trưa, Chu Khắc Phi cầu hôn cô.

Cô rất cảm động nhưng chưa đáp ứng —

kết hôn không chỉ là lưỡng tình tương duyệt, cô muốn tiểu nam tử hán

đang ngủ chỏng vó trong phòng bí đỏ kia cũng đồng ý mới được.