
ô là Hạ Á Thiều, cho dù tương lai
cô già, nghèo đi, cũng ở cạnh cô.
Chu Khắc Phi không quan tâm bề ngoài của cô, chính là nhân tuyển tốt nhất.
Sau khi bị nhục, công chúa định ra sách lược khác.
Anh và những người đàn ông trong yến hội không giống nhau, cô phải dùng phương pháp khác.
Vì vậy, cô xin lỗi anh trước, anh cũng
nhận lời xin lỗi của cô, sau đó cô nói, mình đã bị làm hư cho nên không
suy nghĩ tới cảm nhận của anh, thật xin lỗi.
Đương nhiên, khi cô xin lỗi rồi, thái độ của Chu Khắc Phi với cô đã khá hơn nhiều.
Sau khi cô trở lại Mỹ, hai người vẫn
ngẫu nhiên chat, chỉ là ngẫu nhiên thôi, bởi vì cô biết anh và người
khác không giống nhau, cô sẽ từ từ.
Trung văn của cô không tốt nhưng vẫn chậm rãi từng chữ từng chữ đánh, sai rất nhiều nhưng Chu Khắc Phi luôn sữa lại.
Anh nói, Trung văn rất đẹp, có huyết thống của người Hoa mà không hiểu Trung văn là một chuyện rất đáng tiếc.
Cho nên cô rất hào hứng dùng “Học tập
Trung văn” để tiếp cận anh, chỉ cần một lời nhờ của cô, anh sẽ không cự
tuyệt, cô càng mê muội anh hơn.
Vốn tưởng rằng hai người sẽ có tiến triển, không nghĩ tới hơn một tháng qua đi, anh vẫn là một người xa xôi không với tới.
Không có bạn gái, tại sao lại không tiếp thu cô?
Ngay lúc anh cơm, ông nội hỏi anh có
đối tượng yêu đương không, anh nói là không có mà, hay là, kỳ thật anh
có, mà lại gạt ông nội?
Nghĩ tới điểm ấy, công chúa khó thể nhịn được, gọi điện thoại kêu người điều tra.
Rất nhanh, một tuần sau đã có báo cáo.
Anh luôn cùng một cô gái ra vào, bất
luận là trường học hay ký túc xá, với cô gái kia, Chu Khắc Phi luôn tràn ngập vui vẻ, hai người tay trong tay, nghiễm nhiên là một đôi tình
nhân.
Báo cáo nói, cô gái kia tên là Trình
Bái Nghê, cũng là đứa trẻ mà ông nội tài trợ, ở cách vách của Chu Khắc
Phi. Cô không hiểu, vì sao anh lại vì cô gái mồ côi này mà cự tuyệt cô?
Đối phương không xinh đẹp như cô, cũng không có tiền như cô, bộ dáng dinh dưỡng không đầy đủ, loại con gái này có gì tốt chứ?
Suy nghĩ, cô quyết định dùng tiền giải quyết.
Cho đối phương một khoản tiền, để cô ta rời khỏi Chu Khắc Phi là được rồi.
Trên báo cáo nói qua hai tuần nữa cô
gái kia sẽ đi Hoa Đông chụp ảnh với bạn học, đúng, đó là một thời cơ
tốt, lúc cô nói điều kiện, Trình Bái Nghê kia nhất định sẽ cần thời gian suy nghĩ, Chu Khắc Phi không ở cạnh, sẽ có lợi cho quyết định của cô
ta…
Cô làm những chuyện này tốn bao nhiêu thời gian và tinh thần, Trình Bái Nghê lại nói cô không thương anh ấy?
Hạ Á Thiều nhịn không được kích động, “Làm sao tôi không thương anh ấy được?! Tôi rất yêu, so với cô có hơn,
cô có biết hay không, tôi vì anh ấy đã làm bao nhiêu chuyện?” “Cô vì anh ấy làm chuyện gì?
Không phải là vừa gặp anh ấy đã yêu, sau đó vừa vặn bạn gái anh ấy gặp
chuyện không may, nghĩ cách đính hôn với anh ấy sao?” “Không chỉ có những cái này, cô…” “Dùng ngón tay chỉ người khác rất không lễ phép.” Trình Bái Nghê phủi tay cô ta, “ Kỳ thật cô không thương anh ấy, cô chỉ yêu bản thân cô, bởi vì quá yêu
chính mình cho nên cô không cam lòng bị người khác xem nhẹ.” “Không phải thế.” “Là như vậy.” Cô chắc chắn, “Nếu cô thật sự yêu một người, trong nội tâm đã tràn đầy, cho dù anh không ở cạnh cũng sẽ không tịch mịch, nghĩ đến anh ấy cũng rất vui vẻ, nghĩ tới anh ấy sẽ mỉm cười chứ không phải là đi quen bạn trai khác… bạn trai
của cô chưa từng ngừng qua, phải không?”
Hạ Á Thiều giật mình, “Người…. luôn có những lúc cô đơn.” Trình Bái Nghê mỉm cười — cô gái này đã quên vừa rồi xưng mình là vị hôn thê. “Sẽ không đâu, cô đã đến đây
chắc cũng điều tra về tôi không ít, bảy năm này, tôi chưa từng quen bạn
trai, không phải vì không ai theo đuổi, mà vì lòng tôi đã có người, tôi
hiểu rõ cảm giác này.”
Mỗi lần trong mộng, cô đều cảm thấy rất khó chịu, “Mẹ nuôi của tôi từng đưa tôi về bờ biển mà tôi bị tai nạn, chỗ đó mọi
người đều nhớ rõ, có một năm, sau khi một cô gái bị rơi xuống biển, bạn
trai của cô ấy chưa từng bỏ ý định tìm kiếm… chỉ như vậy thôi, tôi đã
cảm thấy rất hạnh phúc.” “Cô …. Cô có trở về đó?” “Ừ, muốn trở về xem có nhớ gì
không, nhưng mà cái gì cũng không nhớ được, nhưng sau lần đó, tôi rất
vui vẻ, tuy trong mơ nhìn không rõ hình dáng nhưng khi tôi biết mình
được yêu, hơn nữa rất yêu rất yêu, những năm gần đây tôi vẫn một mình,
tôi rất nhớ người đó, tôi cũng không cảm thấy tịch mịch.” Hạ Á
Thiều không nói, nghĩ lại lời Bái Nghê vừa nói — nếu cô thật sự yêu một
người, nội tâm sẽ tràn đầy, cho dù anh không ở cạnh, cũng sẽ không tịch
mịch.
Không hiểu tại sao, nghĩ tới cô cảm thấy có chút tức giận.
Trình Bái Nghê còn nói: “Tôi
nhớ là cô tới đây để đả kích tôi, ừ, thành thật mà nói, mục đích của cô
đã được rồi, tôi cũng phải cảm ơn cô, hôm nay cô đến có ý nghĩa rất lớn
với tôi, tuy bây giờ chưa thể nói nguyên nhân cho cô, nhưng tương lai,
nếu có cơ hội, tôi sẽ cho cô biết.” Chu Khắc Phi hoàn toàn bị hội nghị kia vây khốn.
Chat WC nên ai cũng buồn ngủ, nhưng vì
công ty, mỗi người đều pha một ly caphe, cố gắng thảo luận như thế nào
đối pho với “Mỹ hảo mua sắ