Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210033

Bình chọn: 7.00/10/1003 lượt.

ó được bề ngoài đáng yêu thiên chân

như vậy nhất định phẩm cách kiện toàn, cho dù không phải mô phạm đạo đức thì cũng nên là tương lai sáng lạn, kết quả, lại là một tên ngu ngốc

đạo đức hoàn hoàn toàn toàn tách rời với xã hội.

Haiz, không nên trách tôi trông mặt mà bắt hình dong, là do đôi mắt hắn thật sự rất thần túy không chút tạp chất.

Tôi hơi nhún vai cười hắn “Này, ai nói không ai cần tôi? Tôi mất, hoa hồng

Đại La của tôi ai tưới nước, tôi mất, Harris bọn họ liền không được ăn

bánh Mân Côi tôi làm, tôi mất, sàn bẩn không có ai đi lau, quần áo rách

trong tủ quần ai đi vá? Còn nữa, để tôi ngẫm lại......”

Tôi ôm

một bên má “Hm, nếu tôi không ở, ngài Mizuno phải một mình đối mặt với

một núi văn tự cổ đại sẽ rất khó xử, còn có Harris nếu muốn uống trà sẽ

không có ai bồi, Manuel sẽ không được ‘chém’ tôi nữa, bồ câu ở quảng

trường không có tôi cho bánh mì cũng sẽ thương tâm, đúng rồi, tôi còn

biết làm giày vải thêu hoa kết kiểu Trung Quốc, nếu tôi mất thì mọi

người sẽ không còn được nhìn thấy nữa, ngẫm lại thì ra mình lại nhiều ưu điểm như vậy, ha ha ha.” Nhịn không được cười rộ lên, thật sự rất không tệ đâu.

Hắn mặt than nhìn tôi, ánh sáng trong đồng tử mắt bởi

vì hắn cử động mà tán đi, chỉ dư lại một chút ánh sâu thẳm, tôi không

chút phòng bị nhìn thẳng hắn, đáp án này rất khó lý giải sao? Khiến cậu

ngẩn người lâu như vậy?

“Đúng rồi, còn có cậu cũng cần tôi đấy.” Tôi nghiêm túc gật đầu, sao lại có thể quên thằng nhóc này chứ, hắn ăn

uống của tôi không phải trả tiền đã lâu.

“Tôi...... cần cô?” Hắn tuy rằng mặt than, nhưng ý khinh bỉ như muốn nói ‘cô yếu như thế tôi cần cô làm cái gì’ rất rõ ràng.

Khinh thường người sao, tôi đi đến gần hắn, kéo chăn một cái “Đừng ngủ nướng

nữa, tôi muốn gập chăn, nếu không có tôi thì ai nấu cơm cho cậu ăn, đồ

lười.”

Hơn nữa quần áo rách cũng không có ai giúp cậu khâu,

không có người thúc giục cậu tắm rửa thì nhất định cậu dù lôi thôi bẩn

bụi cũng không đi tắm, tắm rửa xong cũng không biết lau khô, không ai

giúp cậu lau tóc nhất định cậu sẽ bị cảm mạo, sẽ không có người bên cạnh sẽ không ngủ ngon được, vừa kiêng ăn vừa tùy hứng, không biết chăm sóc

cho mình lại tự cho là đúng đi phá hỏng thân thể, khuyết điểm tật xấu

nhét đầy cả một cái sọt còn không đủ, nếu không có người chăm sóc cậu,

thì thể nào cái tên hỗn xược không biết cảm ơn như cậu về sau sinh hoạt

sẽ rối tinh rối mù vô cùng thê thảm.

Tôi thương hại nhìn thằng

nhóc tóc rối tung như bánh ngô gà mà còn hoàn toàn không có tự giác này, không có tôi thì về sau cậu có bị biến thành tên lang thang đầu đường

xó chợ hay không đây, vừa thấy là biết cậu là cái tên sống ngu ngốc,

ngay cả cúc áo cũng không biết cài cho đúng, vừa lười vừa khiến người ta tức chết.

“Miru.” Hắn gãi gãi mái tóc đen tán loạn, tùy ý liếc tôi một cái, sắc mặt không thay đổi nói: “Tôi đói bụng.”

Tôi ôm chăn, ánh mặt trời đầy phòng, trong cái ấm áp của tháng năm mang

theo mùi hoa nhẹ mà khó quên, vô lực sụp vai xuống, còn có mặt dày đến

mức khiến cho người ta không nói được lời nào, vừa rồi còn muốn siết

chết tôi ghét bỏ tôi, hiện tại lại vươn tay xin cơm ăn.

“Được...... cậu đừng đè nặng góc chăn nữa, tôi không thể gấp được.” Ha ha ăn, vừa

mở mắt ngoài ăn cậu còn có thể làm gì? Tương lai lưu lạc thôi. Dù thế nào, buổi sáng có ánh mặt trời là một ngày tốt đẹp bắt đầu, mất hai mươi phút rất

nhanh thu phục bữa sáng, sau đó ở trước bàn ăn một tay lấy một cái bánh

mì dài, kiễng mũi chân cho hắn một cái hôn vào má, cười nhìn vẻ mặt thờ ơ không chút để ý của hắn nói: “Đừng lo lắng, tôi không sao.”

Hắn mắt than nhìn tôi, giọng điệu có chút vô tình nói “Sao cô lại không nghe lời như vậy? Làm tôi muốn thiêu đống tư liệu kia.”

Tôi đi đến cửa đi dép, sau khi nghe thấy thế liền quay đầu nhìn hắn mặc áo

sơmi trắng chân trần nói: “Chẳng phải là cậu đã nói khi đã biết rõ đại

giới phải trả rất nghiêm trọng lại không đáng nhưng vẫn tiếp tục kiên

trì là một điều rất ngu xuẩn sao? Nếu cậu muốn thiêu hủy bản tư liệu này thì cậu không nên nói ra mà cứ lặng lẽ làm, cho dù cậu vẫn đốt được,

nhưng vẫn còn bản gốc và máy tính chứa tư liệu sao chép, nhiều cửa ải

khó khăn phiền toái như vậy mà cậu vẫn thu phục được thì kết quả duy

nhất cậu nhận được sẽ là tôi thất nghiệp, trả giá và thứ đổi được hoàn

toàn không cùng một tỉ lệ đấy.”

“Hừ.” Hắn nở nụ cười “Một nửa

câu đố khác đã được giao về trong tay phố Bối Bối, rạng sáng ngày hôm

qua, người chở đi phê ám văn vật kia là bộ đội đặc viện của Esme, nhìn

thủ pháp chuyên nghiệp của bọn họ mà suy xét, hẳn là có nhân sĩ chuyên

nghiệp đi theo, nói cách khác, có khả năng rất lớn ngoài Mizuno với cô

ra còn có một nhà phiên dịch văn tự mộ địa cổ đại khác.”

Một nhà phiên dịch khác?

Trong đầu tôi chợt lóe lên, hình như bắt được cái gì đó, một nửa câu đố?

“À, nếu có thêm chuyên gia phiên dịch là tốt rồi, có thể giảm bớt rất nhiều gánh nặng, hơn nữa có chuyên gia thì cũng có thể hạn chế số dịch lỗi.”

Tôi có chút ngốc gật đầu, sau đó mở cửa ra đi ra ngoài.

Đi ra vườn thuận tay hái một


Polaroid