XtGem Forum catalog
Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210021

Bình chọn: 9.00/10/1002 lượt.

đóa hoa hồng Đại La kiều diễm nhất, đặt lên mũi hít một hơi, mùi hương thực mới mẻ.

Ngẩng đầu nhìn chuông gió dưới mái hiên rất im lặng, thiếu đi âm thanh của

chuông gió khiến cho bầu không khí sáng sớm có vẻ yên tĩnh.



chút vô lực cúi đầu cười cười, sợi tóc màu xám bạc xõa xuống che đi tầm

mắt, trí nhớ tối hôm qua mơ hồ mà lệch lạc, nhưng hình như rất không cẩn thận ghi nhớ tên một người, lại trùng hợp với tên của một người trong

một đoạn ngắn của trí nhớ cũ, nếu là cùng một người thì khả năng trùng

hợp sẽ là 90%, vậy nếu là hai người có tên giống nhau thì khả năng trùng hợp sẽ tự động xuống đến 20%.

“Hẳn là không phải, các đặc điểm

đặc thù không trùng hợp mà.” Tôi cắn một ngụm bánh mì chậm rãi ăn, bước

chân nhanh hơn ra cửa đi đến nhà Mizuno.

Nếu đúng vậy...... thì sao?

Bước chân dừng một chút, lưng bỗng có chút lạnh, hít sâu một hơi, tôi ngẩng

đầu nhìn trời, mây không có đường cong cụ thể giống như khói trôi bồng

bềnh trên bầu trời xanh, mạnh mẽ bị một loại cảm xúc lạnh lùng ép hạ

xuống, nếu không thể khẳng định thì cũng chỉ có thể phủ định, đoán vĩnh

viễn là mạo hiểm không có căn cứ nhất, hơn nữa tôi cũng không ngu xuẩn

để có dũng khí mặt đối mặt đi hỏi cái thằng nhóc tóc đen tính cách mười

lừa tám cướp trong nhà kia “Này – cậu là băng Ryodan Chrollo Lucifer

sao?”

Nếu thực sự hỏi như vậy, không có đáp án thì thôi, nhưng

nếu làm không tốt thì bí mật về Miru Sylvia sẽ bị lấy một giọt cũng

không dư thừa, tôi chưa bao giờ thông minh và khôn khéo hơn hắn.

Aiz, mặc kệ, không có đáp án coi như không tồn tại, thật sự không rảnh đi

rối rắm loại chuyện này. Cho nên mới nói, lúc trước tôi đi nhớ rõ tên

nhân vật trong quyển truyện Hunter kia rõ ràng như vậy làm gì chứ, cho

dù đã có mấy nhân vật do trải qua vài năm này mà cố gắng quên, nhưng tên của đại nhân vật dù muốn quên kiểu gì thì nếu mặt đối mặt giới thiệu,

nó cũng ào vào đầu hết, đúng là tôi có chút dễ quên, nhưng không có

nghĩa là tôi não tàn đến mức mất trí nhớ, aiz, quả nhiên truyện tranh

hại chết người mà.

Nhịn không được lại thở dài một hơi, sau đó

cắn một ngụm bánh mì, bước chân vốn nặng nề cũng giảm đi, tôi đứng lại,

nhìn một loạt đóa hoa màu trắng phía phố cuối, nở vô ưu vô lự, cho nên

mới nói vì sao lại không thể giống hoa vừa nở vừa vui, thản nhiên tự đắc chứ, phiền não liên tục kéo đến giống như mưa to, càng ngày càng thâm

một chút, hoàn toàn không thoải mái, cho nên......

“Majo, rốt

cuộc là anh muốn dọa người đến mức nào mới vừa lòng?” nếu không hỏi

những lời này thì nhất định tôi sẽ nghẹn chết, tôi ra cửa mới đi chưa

được hai bước, thì anh ta giống hệt như u linh đột ngột bay ở phía sau

tôi, bước chân hoàn toàn bắt chước tôi, giống hệt như cái bóng, thảm

nhất là gương mặt u ám kia, hai mắt thâm tím do ngủ không đủ, làm cái

miệng quỷ khí dày đặc, cứ như là đang hậm hực nửa đời chỉ muốn đạp cửa

một cước giả ma nói chào, rốt cuộc là anh muốn biến chính mình thành

người không ai muốn thì anh mới vui?

“A, Miru à --” Majo âm trầm quay đầu nhìn tôi, âm cuối kéo dài vô hạn, tiều tụy không thành hình người.

Tôi lặng lẽ lui mấy bước cách hắn xa một chút “Anh đã xảy ra chuyện gì?”

Một đêm thôi mà đã suy sút gầy còm, mái tóc màu xanh dưới mũ rơm không

lẽ cũng biến thành màu trắng?

“Thằng nhóc ăn cơm trắng kia của

nhà em hoàn toàn không cần thương lượng một câu chúng ta đã trả phê văn

vật kia trở lại, a --” Không có âm thanh trầm thấp, âm cuối bị ép tới

mức có cảm giác tuyệt vọng, quanh quẩn rất lâu trong xoang mũi.

Tôi nghĩ một hồi “Anh nói, là hắn cướp?” Trí nhớ cũng không quá rõ ràng,

hơn nữa không phải là cố nghĩ là ra, bởi vì lúc đó quá độ trầm mê khiến

đại bộ phận tinh lực và lực chú ý cũng không rảnh đi phân cho các chuyện khác, cho nên chuyện khác đã xảy ra trong trạng thái chuyên chú là một

bộ phận tôi quên nhất dễ dàng, tôi chỉ có thể nhớ đứt quãng một ít đoạn

ngắn hẳn là có vẻ quan trọng mà thôi, hơn nữa nếu chuyên đó mà không có

điều gì liên quan đến chuyên môn, thì rất có thể tôi sẽ quên sạch cả

đoạn trí nhớ đó. Tôi chỉ nhớ rõ tôi về nhà là vì văn tự cổ đại thiếu

thất một nửa, mà Majo nói anh ấy biết về một nửa còn lại.

“Ừm,

vậy thì tốt rồi, em còn đang lo lắng nếu không tìm thấy một khác kia thì việc phiên dịch của em căn bản không có cách nào tiếp tục tiến hành.”

Cắn một ngụm bánh mì, tôi ăn ăn đột nhiên phát hiện mình không cẩn thận

đào ra một điểm giống nhau khác, đạo tặc......, thật kinh khủng, hình

như tôi quên mất rồi, tôi cái gì cũng chưa nghĩ đến chưa nghĩ tới.

“Đúng, là tốt rồi, nhưng hắn không có điều kiện trao đổi gì, Miru, em có hiểu

nổi không? Thằng nhóc kia luôn tính toán chi li như vậy thế nhưng một

chút điều kiện cũng không có, cứ thế không công trả lại cho chúng ta, là anh não tàn hay là hắn não tàn? Loại chuyện này xảy ra cũng quá bất khả tư nghị đi.” Majo phát điên một bộ ‘trời sắp sụp, thế giới kỳ thật đã

sắp xong đời’.

Tôi lại lui cách hắn mấy bước “Hắn không hư hỏng như anh tưởng, trả lại đồ đã lấy không phải là chuyện rất bình thường sao?”

“Anh còn sợ