
thì về sau chắc chắn sẽ bị người ta xông
vào đánh đập hoặc là bị trói gì gì đó, khi đó em sẽ phải đau đầu vì tiền chuộc.” Đối với tương lai của thằng nhóc kia, tôi vẫn không quá xem
trọng, tính cách quỷ dị hay đắc tội với người khác của hắn sẽ chẳng sửa
được đâu.
“Cái gì mà về sau, sau cái chuyện này thì một cước đá
hắn ra cho xong, nếu quả thực em muốn nuôi con sói hoang lớn này cả đời, thì kẻ địch của hắn sẽ không giết hắn đâu, mà là đến bắt cóc tống tiền
em đấy. Đúng rồi, Miru, em rốt cuộc khi nào thì khóc thế, anh không dễ
đi an ủi người đâu, em mau khóc đi.” Majo phất tay, một khối hòn đá lớn
vừa rơi xuống bị anh ta nhẹ nhàng hất ra, tảng đá giống như lông chim
bay sang phía khác.
...... Tôi hít sâu một hồi, cuối cùng khổ
não bất đắc dĩ nói: “Đúng là em rất muốn khóc, nhưng cứ nghĩ đến đang ở
trong lòng anh, em liền liền...... liền không khóc được.” ( Toji:
=))))))) )
Gương mặt ngụy ông chú của ngài Mũ rơm tiều tụy trong nháy mắt, anh ta mếu máo, ủy khuất nói: “Em nói như thế là đả kích anh
đấy, không sợ anh khóc sao? Nếu không khóc được thì phải nói sớm, nơi
này sắp sụp hết rồi!”
Mấy lời cuối của Majo biến thành rống lên, sau đó anh ấy bế ngang tôi lên, dùng tốc độ so với linh dương còn nhanh hơn để chạy, phía sau không ngừng vang lên tiếng ầm ầm vỡ vụn của đống
đá.
“Majo, hình như sai đường rồi, chúng ta nên quay lại đường
cũ để đi mới đúng.” Nếu vừa nãy nhảy khỏi hố nhảy lên, lấy tốc độ của
Majo thì căn bản không thành vấn đề, nhưng bây giờ lại hướng khe hở để
chui ra, lỡ bị chôn ở chỗ này thì xong đời.
“Quay lại đường cũ
cái quỷ, thằng nhóc kia vẫn còn ở bên trên kia kìa, ông đây vừa nhìn
thấy hắn là đau đầu đau bụng đau chân xương cốt toàn thân đều đau, nếu
thật sự phải dùng mạng để đánh bạc, anh đánh thắng được cái tên chết
tiệt toàn thân đều là âm mưu quỷ kế kia mới lạ, nhưng nếu là người hầu
của hắn thì lại không thành vấn đề.”
“Người hầu? Rốt cuộc hắn đã làm cái gì khiến anh chướng mắt như vậy?” Đống đá nhỏ liên tục rơi
xuống, tôi không ngừng ho khan trong hố to bị sụp đầy tro bụi, vừa ho
vừa lấy tay ôm đầu, bị tảng đá đập vào đầu, não chấn động nhất định rất
khó nhìn.
“Trên cơ bản, hắn ngoài không ăn em ra thì cái gì nên
làm đều làm rồi, Á!!! Miru em lại đánh mặt anh, hủy dung thì làm sao bây giờ?” Majo hét to một tiếng, chân trượt thiếu chút nữa lại ngã vào hố
nước, theo con đường càng ngày càng sâu, mực nước cũng càng ngày càng
cao.
Tôi hung tợn nói: “Anh sớm nên hủy dung, bởi vì cái tên
không có ai muốn như anh lúc nào cũng đầy ý nghĩ đáng khinh xấu xa,
chẳng lẽ anh còn muốn dùng bộ mặt lưu manh của ông chú quái đản đi lừa
các cô bé thiện lương sao?”
“Ai là ông chú quái đản chứ, anh vẫn còn rất trẻ mà, hơn nữa vì sao Miru lại bất công như thế chứ, cái thằng nhóc tóc đen mắt đen tim đen kia có điểm nào tốt hơn anh chứ, em chỉ
thiên vị hắn thôi, huhuhu, anh không chơi!”
“Vô nghĩa, anh so
sánh tuổi của anh với hắn xem, anh đã lớn như vậy rồi thì phải thành
thục một chút, lúc nào cũng ăn mì tôm ăn ăn ăn đến mức chỉ số thông minh thấp lẹt đẹt đến mức này, bảo anh đừng ăn nhưng anh lại không nghe.”
“Không ăn mì tôm thì anh sẽ chết đói, đâu có ai giúp anh nấu cơm.” Majo nói
đến chuyện này liền thấy cực kì ủy khuất “Miru cũng không giúp anh làm.”
Tôi bị câu nói của hắn làm nghẹn một chút, do dự một lúc mới dùng giọng vô
cùng bi thống nói: “Em chỉ biết làm đồ ăn bình thường.”
Majo quay đầu khó hiểu nói: “Khẩu vị của anh rất bình thường mà.”
Khóe miệng run rẩy, cuối cùng rốt cục nhịn không được, tôi véo lỗ tai anh ta điên cuồng hét lên “Anh bình thường ở chỗ nào? Mì tôm trộn với tương
rất bình thường? Được rồi, coi như là người ăn được. Nhưng quả hồng nấu
với cua thì hệ tiêu hoá của anh rốt cuộc là kiểu gì? Canh cây dẻ ngọt
anh lại bỏ thêm một cân muối mới nuốt được thì vị của anh rốt cuộc là
kiểu gì? Còn nữa, lẩu Thất Sắc nấu với con gián ở nồi áp suất nấu mấy
giờ anh mới cảm thấy ngon, đầu của anh từng bị sét đánh sao? Lần trước
em giúp anh nấu cơm thập cẩm, anh thế nhưng còn vụng trộm thả hai con
thằn lằn bắt được trong tất thối vào làm gia vị, sao anh còn chưa bị ngộ độc thức ăn thế? Anh hết hy vọng đi, em mà còn nấu cơm cho anh nữa thì
em chính là lợn!” (Toji: kinh khủng chết mất!)
“Anh cảm thấy ăn
rất ngon mà...... Á!!! Miru em lại đánh mặt anh, sao em không đi đánh
mặt thằng nhóc kia chứ, em thật bất công!”
“Bởi vì mặt hắn dễ
nhìn hơn anh.” Tôi ăn ngay nói thật, gương mặt tinh xảo sạch sẽ như vậy, ngày thường khi véo, tôi đều phải nhẹ tay.
“Bộ dạng của anh
cũng không kém cơ mà, anh đây tuấn mỹ phóng khoáng, thành thục lại có
sức quyến rũ của đàn ông, cái tiểu quỷ âm trầm kia có điểm nào so được
với anh chứ? Hừ!” mũi Majo kiêu ngạo hướng lên trời.
Tôi mặt
không chút thay đổi hai tai không nghe thấy người nào đó tự biên tự
diễn, lạnh nhạt chỉ vào phía trước nói: “Không còn đường.” Nếu không lên bên trên, không bị nước dìm chết thì là bị tảng đá đè chết.
Majo cợt nhả chợt tắt, thản nhiên nói: “À, không có thì mở ra một cái đ