
hải là rất không lễ phép sao.
Khoanh hai tay ra sau lưng, xoay người trở về, vừa thảnh thơi bước về nhà vừa
có chút buồn rầu lẩm bẩm “Hình như vừa rồi không cẩn thận lộ ra ánh mắt
quỷ dị ‘Anh là nhân vật chạy ra từ mặt giấy’, thật là khó khăn, dù thôi
miên chính mình như thế nào, thì cảm giác khi thấy nhân vật truyện tranh đứng ở trước mặt mình luôn luôn thật quái dị.”
Hẳn là sẽ không
còn gặp lại, dù sao ngay từ đầu đã đi lên hai con đường hoàn toàn khác
nhau, có thể ngẫu nhiên song song hoặc giao nhau thì cũng chỉ là một sự
trùng hợp. Cha của nhân vật chính cũng thật trẻ tuổi.
Đẩy ra
cánh cửa gỗ được cây hoa Mân Côi leo kín, chiếc chuông gió dưới mái hiên kia trông thật yên tĩnh thanh lệ, bóng người quen thuộc trong phòng kia mang theo sự lười nhác đang đi lại, tôi không cần nhìn cũng biết chắc
chắn thằng nhóc vừa rời giường này lại mặc quần áo lung tung, cúc áo
trên cổ thì cài bừa, ăn cơm trực tiếp lấy tay bốc, lại còn bốc rất thoải mái dễ nhìn. Không ai trông chừng hắn, thì khả năng hắn tự động sửa
đúng là 0%
Trước lúc bước vào cổng, tôi khẽ quay đầu liếc bầu
trời xanh nhạt một cái, đàn chim Bạch Nha đang bay qua bầu trời cách mặt đất mấy ngàn thước, bên kia đại quảng trường, kèn ác-mô-ni-ca của nghệ
nhân âm nhạc lưu lạc liệu có thể kéo đàn chim cao ngạo kia bay thấp
xuống hay không?
Không nhịn được cười nói với bầu trời: “Các vị, buổi sáng tốt lành.”
Tôi nói tôi muốn khóc, mọi người tin không?
“Khụ khụ khụ......” Tôi vừa ho khan vừa đi đến thư viện Esme, tay trái cầm
theo sáu phần đầu của bộ tiểu thuyết lịch sử để trả lại.
Ho khan tới rất đột ngột, tôi hoài nghi là mình bị viêm khí quản cấp tính sau
khi bị cảm mạo, nhưng trong lòng lại hiểu rõ rằng không phải.
Đi ngang qua quảng trường lớn Esme, tôi thường bất giác dừng lại bên cạnh
suối phun để nghe nghệ nhân chơi nhạc, người trẻ tuổi chơi lục huyền cầm (1) vừa đàn vừa nghe tiếng tôi ho khan, những giai điệu duyên dáng lại
bị tiếng khụ làm đứt quãng. Sau đó người trẻ tuổi bị chuyển đổi tiết
tấu, tôi ho một cái, cậu ấy liền lỡ một nhịp, cuối cùng tôi đành thả
tiền xu xuống rồi chạy trối chết.
Tiếp tục ho khan, ho đến mức tôi muốn phát khóc.
Đi vào thư viện, đại sảnh rộng rãi sạch sẽ, sàn được lát bằng gạch men sứ
màu xanh biếc. Các kiến trúc sư của Esme rất thích ghép các viên gạch có các hình vẽ, hình dáng nghệ thuật vào nhau để xếp thành các hình ảnh
đẹp, tựa như thư viện thành phố, nó được xây từ những viên gạch tường
với các loại hình dáng xếp thành một bức tranh hoa cỏ thanh lệ hàm súc,
mà mỗi khối gạch men sứ lại là mỗi mảnh của một vườn hoa nhỏ.
Để đọc sách, tôi phải đi qua cầu thang xoắn ốc lên lầu hai, trên đó có
phòng đọc rất yên tĩnh thoáng mát, tôi liên tục ho khan khiến mọi người
hay liếc mắt nhìn, đành phải ôm miệng đi đến chỗ giá sách cổ, nơi rất ít người.
Mặt bìa được thiết kế xưa cổ rất phù hợp với nội dung
lịch sử và được viết bằng văn tự cổ đại, tôi rất tôn trọng và yêu những
quyển sách này, dù mấy vệt ố vàng và mùi cũ của sách không thể áp chế
những đợt ho khan khốn khổ.
Bỗng phát hiện có gì đó là lạ, mở
bàn tay đang che miệng ra, ánh vào mắt là chất lỏng màu đỏ. Đã lâu không gặp tình huống này, quả nhiên cơ thể vẫn không thể khá lên dù có chú ý
dưỡng sinh đến mức nào, mà nếu đúng là ngay từ đầu, thân thể này đã vốn
chết đi, thì bây giờ có thể sống được thêm một giây đã là sự may mắn
trời ban.
Tôi lấy khăn ra lau tay, cái mũi có chút chua xót, đột nhiên nhớ tới truyện cổ tích Andersen, thì thào “......Bộ đồ mới của
hoàng đế.”
Những hàng xóm của phố Bối Bối dùng ba năm để dệt một lời nói dối thiện ý thành một bộ quần áo mới xinh đẹp, chỉ có đứa trẻ
không hiểu rõ đạo lí đối nhân xử thế như Shiyou mới ngẫu nhiên nói thật, trăm tuổi mạng dài quả nhiên không phải cải trắng đong theo cân là mua
được.
Tôi lấy ngón tay dụi dụi cái mũi, lấy một quyển phiên dịch văn tự cổ đại trên giá sách xuống, một quyển sách rất to, nặng khiến
tôi có cảm giác như tâm mình cũng nặng trịch theo. Ngón tay dừng lật
sách một hồi, tôi rốt cục không nhịn nổi ôm quyển sách này ngồi xổm
xuống, hai mắt sững sờ nhìn gạch men sứ xanh thẫm bên chân, tuy nói là
tới trả sách, nhưng thật ra là chỉ muốn ra khỏi nhà, cái thằng nhóc
trong nhà kia mặc dù chuyện gì cũng thông minh đến mức giống yêu quái,
nhưng cứ dính đến vấn đề sức khỏe thì lại cẩu thả kinh khủng. Chỉ cần
hắn không thấy tôi ho khan thì hắn sẽ không đoán ra được tình trạng thân thể lúc này của tôi, ngay cả chính tôi cũng không đoán được, huống chi
là cái tên luôn vô tâm kia. Thân thể miễn cưỡng xem như khỏe mạnh, nhưng ở thế giới này, loại khỏe mạnh ấy lại chưa được coi là bình thường,
người ở phố Bối Bối đều biết như vậy.
Sự chua sót từ trái tim
đau đớn lan tràn đến hốc mắt, tôi ho nhẹ, lẩm bẩm: “Nếu mình chỉ mới
mười lăm tuổi thì thật tốt, chí ít cũng có thể ngây thơ một chút. Những
hàng xóm của tôi, nói thẳng khó như vậy sao? Còn muốn tự tôi đi đoán đáp án, mọi người không biết làm như thế sẽ gia tăng gánh nặng lên tôi sao? Tôi luôn lạc quan