
ba ngàn Geny thật đắt tiền, ai bảo đống táo này vừa có dinh
dưỡng lại vừa tươi ngon nữa chứ.
“Bọn họ đi rồi, tôi cũng đi
đây, hẹn gặp lại.” Shalnark lại đội mũ lưỡi trai lên đầu, sau đó duỗi
tay ra lấy quả táo còn lại trên tay tôi, tự nhiên cắn một cái “Vị không
tệ, hy vọng lần sau gặp mặt, cô còn chưa chết, tạm biệt.”
Shalnark vừa cắn táo vừa chạy chậm đuổi theo hai người phía trước “Phinks, anh có mua kem không? Tôi muốn vị bơ.”
Tôi nhìn năm ngón tay trống trơn của mình, vô lực phất tay nói với kia mấy
con nhện đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên đi mất “Tạm biệt, nếu các cậu chỉ biết cướp táo thì thế giới sẽ rất hòa bình đấy.”
Nói xong lấy khăn tay che miệng lại ho điên cuồng, chết tiệt, mấy đợt ho khan này đúng là muốn mạng người mà.
Tôi giờ mới có chút phản ứng, vừa ho vừa thở phì phò nói: “Khụ...... Nếu
Chro...... Chrollo chỉ có mười sáu tuổi, thì... khụ khụ khụ...... vậy
thì chẳng phải rất lâu nữa nguyên tác mới bắt... bắt đầu sao?”
Khi toàn bộ chân của con nhện màu đen chầm chậm đi qua tôi, tôi dù có muốn
làm như không thấy và nói với chính mình rằng hết thảy đều là trùng tên
trùng họ, cũng khó.
“Đúng là...... Khụ khụ, nhân sinh màu đen hài hước.” Cho dù bị nhân sinh
màu đen hài hước chơi một vố, lúc này tôi cũng không còn tâm tư để ý, có lẽ khi chữ ‘Meteorcity’ này nhảy ra trước mặt, tối thiểu tôi đã có
chuẩn bị tâm lý. Mà bây giờ bất quá chỉ là trùng hợp gặp phải nhiều
người trùng tên trùng họ, nhiều đến mức tôi không thể không thừa nhận
băng Ryodan đã thật sự xuất hiện mà thôi.
Tôi cơ hồ quên sạch bộ dáng của bọn họ trên truyện tranh, nhưng các đặc điểm đặc thù cơ bản
thì vẫn nhớ, tỷ như màu tóc và màu mắt.
Tôi đi vào phố Bối Bối, đến cửa phòng khám Harris, Harris đang thu dọn đồ nghề chữa bệnh trong phòng khám.
Tôi chịu đựng cơn ho khan nói với ông: “Harris, cháu tới tìm bác uống trà.”
Hôm nay, cháu tới tìm bác uống trà.
Nước trà ấm áp pha với thuốc bột, vị khổ đến tận đáy dạ dày, nhưng loại cay đắng này lại có thể áp chế cơn ho khan xuống.
Tôi và Harris ngồi trên ghế gỗ dài bên ngoài phòng khám, mùi hoa nhè nhẹ
tràn ngập bốn phía, ngẫu nhiên, một vài cánh hoa rơi từ trên nóc nhà bay xuống thảm sàn màu xám, phong cảnh thật nên thơ.
Trầm mặc mà
bình tĩnh, chỉ có khăn ở trong tay dính đầy máu là kinh tâm, hai chúng
tôi nhìn vào mặt nước trà trong chiếc chén hình quả đào, bên trong phản
chiếu một khoảng bầu trời xanh.
“Cháu vẫn còn nhớ rõ lúc thấy
cháu, Harris đã rất thất vọng, Miru Sylvia mười hai tuổi là thiên tài
phải không, chưa đầy mười hai tuổi đã có thể tự khai phá ra năng lực
niệm – điều mà những bạn cùng lứa tuổi khó có thể làm được, là một đứa
trẻ luôn khiến cha mẹ cảm thấy kiêu ngạo và tự hào.” Đó là cảnh tượng
lần đầu tiên gặp Harris, tôi không chút để ý cười tủm tỉm nói, muốn ngả
bài thì phải ngả hết, đâu còn là thanh niên trẻ tuổi nữa, đã đến độ tuổi này rồi, muốn nói gì thì không nên quanh co lòng vòng. Tôi không quá sợ đau, dù là đau tê tâm liệt phế cũng đã từng trải qua rồi, cho nên có
thể tùy ý mọi người nói dối để dỗ dành tôi, cũng sẽ không cố ý tìm tòi
sự thật, cái gì nên để ý, cái gì có thể đặt sang một bên, tôi đều phân
ra rất rõ ràng. Hôm nay đến lấy đáp án cũng chỉ là vì thấy mình không
còn cách nào để tiếp tục được chăng hay chớ* mà thôi.
(* được chăng hay chớ: kết quả ra sao cũng được)
“Miru còn nhớ rõ chuyện trước kia?” Bàn tay đang bưng ly trà của Harris tạm dừng một chút.
“Không nhớ rõ, chỉ là khi tỉnh lại, đã có đoạn thời gian bác sĩ muốn thử xem
cháu có thể khôi phục trí nhớ hay không, cho nên đã kể rất nhiều chuyện
trước mười hai tuổi.” Tôi nhẹ nhàng uống một ngụm nước trà, mùi vị quen
thuộc, bầu không khí yên tĩnh, nơi này quả nhiên không giống ngôi nhà
kiếp trước, vì tôi tuyệt đối sẽ không uống trà một cách tịch mịch như
thế.
Mà Miru Sylvia, đứa trẻ vĩ đại đến mức thiên tài ấy cũng
theo thời gian mà bị bao phủ trong thế giới hỗn loạn này, giờ chỉ còn
sót lại thân thể để một linh hồn thế giới khác trú ngụ là tôi. Có mấy
lần bừng tỉnh giữa đêm khuya, nghiêm túc nghĩ tới liệu đứa trẻ này có
giấc mộng nào chưa hoàn thành hay không. Nếu cô ấy còn sống, chắc chắn
sẽ có đủ kiêu ngạo và xinh đẹp, sức sống nhiệt tình này chỉ thuộc về
những thiếu niên thanh xuân dưới ánh mặt trời, nếu còn sống, nhất định
cô ấy có thể tinh ranh, nhiệt huyết hơn tôi gấp vạn lần.
“Lúc
trước, khi đón cháu trở về, bác suy nghĩ rất lạc quan, dù sao cháu đã
sống lại, chỉ thất vọng một điều là Miru không chỉ bị mất hết thảy trí
nhớ, mà cũng bị mất hết thảy những thứ từng thuộc về cháu. Dù là năng
lực niệm hệ Đặc Biệt, hay là tính cách hoạt bát, thậm chí là......”
Harris cúi đầu, giọng điệu trầm trọng lên.
“Sinh mệnh.” Tôi thản nhiên tiếp lời “Thật ra mạng của cháu vẫn luôn nhờ phương pháp nào đó
mà tiếp tục sống phải không, dù bây giờ còn đang thở, đang đi lại, có
thể nói và uống trà, nhưng giây sau...... rất có khả năng sẽ ngã xuống.” Trong tim vẫn ấp ủ một tia hy vọng may mắn, nếu có thể vẫn khỏe mạnh
như vậy thì thật tốt, đáng