
đen, gương mặt đầy nắng tươi cười
phất tay với tôi.
Tôi chậm rãi đứng lên, dưới ánh mắt quỷ dị của người khác, đỡ eo suy yếu cười đáp lại “Đúng vậy, nhờ phúc của cậu, xin chào.” Nói mà hữu khí vô lực, đúng là hô hấp có chút không theo kịp.
Feitan không chút biểu cảm đi xa khỏi tôi, tuy rằng hắn không liếc tôi cái
nào, nhưng tư thái kia thấy thế nào cũng giống như đang khinh bỉ tôi,
giống như là đứng chung với tôi sẽ cảm thấy thật sỉ nhục.
Tôi có chút khó khăn thở hổn hển, nhìn thấy cạnh cửa có một đống đá, chầm chậm đi đến gần, đầu thật choáng váng, đôi mắt nhìn thấy gì cũng biến thành
màu đen.
“Ngượng quá, tôi có chút say xe, cám ơn các cậu quan
tâm.” Tôi vươn tay yếu ớt phủi bụi trên đống đá, nhất thời bị bụi ho vài cái, sau đó đỡ cái eo đáng thương vừa bị người khiêng thô bạo mà đau
nhức, chậm rãi ngồi xuống.
Tuy rằng còn chưa thấy rõ ràng trong
tòa nhà này có bao nhiêu người đang đứng, nhưng sự tẻ ngắt hoàn toàn lúc này khiến tôi cảm thấy hoảng hốt, thật giống như trong phòng này, ngay
cả giọng nói cũng bỏ chạy, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng bụi
rơi xuống mặt đất.
“Này, Machi, cô ta chính là...... phụ nữ của bang chủ?”
Bên trái lầu một đối diện tôi, đột nhiên có người mở miệng hỏi, đánh vỡ sự
tẻ ngắt lạnh lẽo này, giọng nói rất nặng trầm, tôi ngẩng đầu nhìn, nhìn
thấy một tòa núi nhỏ. Lại nhìn cẩn thận một chút, bỗng cảm thấy hết chỗ
nói, đó là một người rất quen, chỉ cần tôi vừa nghe thấy băng Ryodan,
tôi tuyệt đối sẽ không nhận sai hắn vì trên mặt hắn có nhiều vết khâu
giống như sản phẩm thí nghiệm của nhà khoa học điên vậy.
“Ít
nhất bây giờ là thế.” trên gương mặt xinh đẹp của Machi luôn thiếu rất
nhiều cảm xúc cơ bản, cho dù không kiên nhẫn, cũng là sự không kiên nhẫn kết băng.
“Dù sao bang chủ thích là được rồi, coi như là nuôi
một con chuột nhỏ, bình thường ném mấy hạt ngô gì gì đó là xong, vừa
nhìn cô ta là biết cô ta ăn rất ít.” Shalnark cúi đầu vừa chơi trò chơi
vừa dùng giọng điệu đáng yêu nói.
Cậu mới là con chuột nhỏ, tôi
hơi nhíu mày, vươn tay ôm ngực, thần trí dần dần mơ hồ, loại đau này,
đúng là quen thuộc đến mức khiến cho người ta tuyệt vọng.
Tôi
miễn cưỡng nhìn chăm chú phía trước, phát hiện thật đúng là không ít
người, nhưng bởi vì không lên tiếng cho nên nếu không chú ý nhìn thì sẽ
cảm thấy họ không tồn tại.
Có chút không quá xác định đoán ra
vài cái tên, nếu mỗi người bọn họ đều trông bình thường giống Chrollo
hoặc Shalnark, thì chỉ với một quyển truyện tranh đến đoán thì quá khó.
Chỉ có quái nhân khoa học Franklin luôn dùng một con mắt nhìn, người với mái tóc dài có thể làm quần áo là...... Coltopi? Còn có người mà từ đầu đến chân đều quấn băng vải tên là...... Bonolevo có những đặc thù rất
dễ nhận ra.
Bọn họ tự chiếm một vị trí im lặng âm trầm nhìn tôi, giống như tôi là súp lơ thành tinh mới từ ngoài hành tinh đến vậy,
không nên xuất hiện ở trên trái đất vậy.
“Tôi thấy thế nào cũng
không nhìn ra cô ta có vẻ có năng lực đặc thù gì, bang chủ muốn gì từ cô ta vậy?” Coltopi trừng đôi mắt màu tím to, giọng nói khàn khàn hỏi.
“Hừ, không biết nữa, có lẽ là khả năng trồng hoa của cô ta, bang chủ muốn
cái gì, tôi đâu có biết.” Machi chỉ kém không trợn trắng mắt.
“Trồng hoa, cô ta sẽ không tưới nước cho hoa rồi bị chết đuối luôn đấy chứ.”
Tôi lại nhìn sang bên phải, trước một cửa sổ nát có một thằng nhóc làn da
ngăm đen vừa đứng dậy từ một tảng đá, xem ra vừa tỉnh ngủ, vẻ ngoài
này... hình như lúc trước cũng có gặp qua, Phinks?
Câu đùa này vừa ra khỏi miệng, thế nhưng không ai phản bác.
Tôi khép hai chân lại, đặt hai tay lên đùi, mang theo mỉm cười lễ phép, mặc cho bọn họ nhìn chăm chú. Tin tôi đi, nếu nhóm người này một mình đi
trên đường, nhiều lắm thì bạn chỉ thấy bọn họ là người lang thang gì gì
đó thôi. Mà khi bọn họ đi với nhau thì khi đứng ở trước mặt bạn, trừng
bạn như hổ rình mồi, bạn tuyệt đối sẽ cảm nhận được khí tràng “Chúng tôi bất lương, chúng tôi rất bất lương, chúng tôi siêu cấp bất lương”.
Tôi bảo này, Lance, con người không nên so đo với nhau, đã nói rồi, không
hiểu người ta nghĩ thế nào mà lại cứ cho rằng thằng nhóc bốc đồng này
tao nhã, cả băng Ryodan của cậu, chỉ có mình cậu là có cử chỉ giống
người bình thường nhất, được phụ trợ bởi nhiều phần tử bất lương như
vậy, cậu muốn không tao nhã cũng khó.
“Ừm, thật có lỗi, ha ha,
xin hỏi ‘phụ nữ của bang chủ’ là gì?” Tôi thật không dễ mở miệng, nghi
hoặc vốn đã có từ lúc trước, khiến cho tôi nhịn không được hỏi. ‘Bang
chủ’ chính là Chrollo, ‘phụ nữ của bang chủ’ hình như là ý gọi tôi,
nhưng ‘phụ nữ của Chrollo’ thì tôi hoàn toàn không rõ, có quan hệ gì với tôi? Chẳng lẽ đó là do ngôn ngữ của Meteorcity chênh lệch với bên ngoài mà sinh ra nghĩa bất đồng, ‘phụ nữ của bang chủ’ có thể là ý gọi bạn bè gì gì đó?
Vài con nhện lại lạnh lùng nhìn tôi, tựa hồ tôi mở
miệng nói rất vớ vẩn lỗi thời, không, hẳn là bọn họ cho rằng tôi không
lên tiếng mới là bình thường.
Có chút xấu hổ cười cười với bọn
họ “Chỉ là tùy tiện hỏi thôi, không trả lời cũng không sao.”