
ến vận may.
“Đúng vậy, những trang giấy này đều là vận may đấy.” Tôi hơi nghiêng người để hắn vào cửa “Ngày đầu tiên làm việc không sao chứ.”
“Tôi chưa ăn cơm.” Hắn đi vào, không đầu không đuôi nói.
Tôi lấy lại trang giấy từ tay hắn “Ủa, chẳng lẽ đường đường cửa hàng rượu
sáu sao của Esme lại không cấp cơm trưa cho nhân viên?”
Hắn dừng lại, trong đôi mắt có vẻ mơ hồ, nhìn nhìn tôi mới nói: “Hẳn là có,
nhưng tôi chưa vào nhà ăn nhân viên của bọn họ, bởi vì vị không đúng,
tôi liền xoay người rời đi.”
Vị không đúng? Chẳng lẽ phòng bếp
của họ nấu ăn không ngon làm cậu chạy mất? Mỹ thực của một khách sạn nổi tiếng không đến mức kém như vậy chứ.
“Tức là không giống mùi vị cơm cô làm.” Hắn vuốt mái tóc bay tán loạn ra sau “Tôi không thích.”
Nói như vậy có nghĩa là tài nấu ăn của tôi đã vượt qua tài nấu ăn cấp sáu
sao của người ta? Tôi ngẩn người, tay nghề của tôi, chính tôi rõ nhất,
đồ ăn tôi làm luôn hợp khẩu vị với bữa ăn gia đình, nhưng cũng chưa thể
so với tài nấu chuyên nghiệp. Không biết cái mũi của cậu kiểu gì nữa,
không muốn ăn liền lập tức quay ngoắt, nhưng cũng khó trách, ngay cả tật xấu không thể cự tuyệt đồ không thích ăn mà hắn cũng có, thì tâm tính
thảo mộc giai binh hẳn là cũng có.
Thích mùi vị đồ ăn của tôi chắc là vì thói quen.
Tôi nói với thiếu niên cố chấp này: “Ngày mai, cậu bắt đầu mang cơm hộp
vậy.” Nếu hắn đã nhận định rằng thức ăn của nhà ăn ấy không đúng thì
chắc chắn từ nay về sau hắn sẽ lờ nó đi, so với việc hao tổn khí lực đi
thuyết phục hắn, chi bằng khiến cho hắn mang theo cơm hộp cho bớt việc.
“Ừ.” Hắn đi được vài bước đột nhiên dừng lại, nghiêng người nhìn xuống.
Tôi hơi co đầu ngón chân lại, không quá thoải mái, chẳng phải chính cậu
cũng hay chân trần chạy loạn sao, sao lại dùng ánh mắt không hài lòng
nhìn chân trần của tôi như vậy làm gì?
Không nói hai lời, hắn
đến gần duỗi tay ra ôm lấy tôi, tôi vội túm chặt lấy áo hắn “Này, ngày
nào tôi cũng cọ rửa đường đá rất sạch sẽ, không đi dép cũng không sao.”
Hắn có tai như điếc tiếp tục đi, cái ôm của hắn rất ấm áp, tốt hơn rất
nhiều so với cơ thể luôn lạnh của tôi, hơn nữa lại có cảm giác rất an
toàn, không bao giờ sợ sẽ bị ngã sấp xuống.
Nhưng so với việc bị ngã sấp xuống, khả năng hắn tùy tiện ném tôi đi còn lớn hơn nữa.
Hắn đặt tôi lên sàn, nhìn các trang giấy tán loạn đầy đất “Cô vẽ?”
“Đúng vậy, để dùng cho lễ hội hoa, mấy thứ này đều là vận may đấy.” Tôi đứng
lên “Cậu giúp tôi thu dọn một chút, cả cái đèn treo nhỏ mà tôi không với tới nữa, tôi đi lấy điểm tâm điền bụng cho cậu.”
Lấy từ tủ lạnh ra một đĩa bánh Mân Côi tôi vừa làm sáng nay, lúc đi ra đã thấy hắn
chân trần ngồi trên sàn, trong tay là một trang giấy phác hoạ đã sửa
sang lại tốt, tay kia của hắn đang lật một quyển bách khoa toàn thư vẽ
đủ loại hoa.
Tôi ngồi trước mặt hắn, đưa điểm tâm cho hắn “Đĩa bánh Mân Côi thứ nhất của năm nay, có thể bổ máu dưỡng nhan.”
Hiển nhiên hắn không có hứng thú với nửa câu sau của tôi, nhưng nhìn thấy đồ ăn thì vẫn đưa tay nhận, cầm một khối điểm tâm hình đóa hoa sắc phấn
hồng nhét vào miệng.
Tôi ôm trán, muốn cười lại không dám cười, lấy bình nước, rót một chén nước đưa cho hắn.
Hắn bị nghẹn, nhưng không giống người bình thường là ôm lấy cổ mặt đỏ tai hồng, khổ sở hít thở.
Hắn chỉ hơi nhíu mày, có chút mờ mịt, người bình thường tuyệt đối không nhìn ra người này sắp bị đồ ăn nghẹn chết.
Thấy hắn uống nước xong, tôi mới vô lực nói: “Đồ ăn này không nuốt thẳng
xuống như thế, dù có muốn nuốt thẳng cũng không thể nuốt được, thật là,
chẳng có ai dám đem cả một khối điểm tâm lớn nuốt như thế cả.”
Tôi cầm lấy một miếng bánh Mân Côi đưa tới gần miệng hắn “Thử dùng răng cắn đi, một miếng ít nhất chia bốn, năm lượt thì mới nuốt trôi được, vị
ngon lắm”
Hắn không chần chừ há miệng cắn một ngụm, tôi nói:
“Ngậm nó, không được nuốt.” Nuốt một lần không được thì phải chia vài
lần nuốt, dù khẩu vị của cậu có làm bằng sắt đi nữa thì cũng sớm hay
muộn sẽ bị thói quen ăn cơm này làm hỏng.
“Không thích……”
Trong miệng có đồ ăn cho nên hắn nói không rõ, tôi nghe ra hắn không phải
không thích ăn mà là không thích cách ăn phiền toái như vậy.
Rất
nhiều cách sống của người bình thường đối với hắn mà nói đều là phiền
toái, vì cảm thấy phiền toái cho nên mới không kiêng nể gì chà đạp sức
khỏe như thế, chỉ cần không thích là có thể phủ định hết thảy, đúng là
thói quen tùy hứng chết người.
“Dùng răng cắn, một chút một chút
thôi.” Tôi đưa bánh Mân Côi bị hắn cắn một nửa vào miệng mình, cảm nhận
được mùi hương nồng đậm tràn ngập trong miệng.
Liếm liếm ngón tay, cười tủm tỉm cảm nhận được mùi hương của cánh hoa hồng, có thể ăn đồ ăn ngon như vậy đúng là vui vẻ.
“Thế nào, không bị nghẹn đúng không.”
Hắn dùng ngón tay xoa nhẹ khoé miệng, mi vừa nhíu nói: “Răng đau.”
Dấu chấm hỏi rất to hiện lên trên đỉnh đầu tôi, răng đau?
“Sao lại mềm như vậy, hoàn toàn không cảm giác được vật chất.”
Tôi đã hiểu, cậu cho là bánh Mân Côi mà cậu cắn là làm từ đá, cho nên dùng
sức lực đáng sợ để đối phó, cắn mạnh một cái mớ