
ng vết thương chứ!
“Hiện tại bang chủ
đang ở phố Bối Bối, vậy thì phụ nữ của bang chủ tám phần cũng ở đó,
Feitan đi xem thử đi.” Nobunaga vuốt cằm, cười hạ lưu “Nhưng đừng để
bang chủ nhìn thấy, cẩn thận bang chủ đột nhiên ghen tị vì phụ nữ của
anh ta tặng hoa cho anh, cho nên không nhịn được giết anh đấy.”
Feitan cười tàn nhẫn, âm trầm nhìn các thành viên một lượt “Cô ta không chỉ
tặng hoa, mà còn tặng nước và bánh mì, mấy người đều có ăn, ha ha ha,
bang chủ muốn chôn thì cũng sẽ không chỉ chôn một mình tôi đâu, hơn nữa
dựa vào cái gì lại bắt tôi đi, mấy người coi tôi là osin sao?”
“Feitan, anh sợ sao? Sợ bị Harris hành hạ?” Lần này mở miệng lại là Pakun đi ra
từ góc tường, cả người đầy khí chết chóc, hai tròng mắt xanh trên gương
mặt gầy rất đáng sợ.
“Tôi sợ ai chứ, ông đây đi luôn!” Feitan hùng hổ phất tay áo xông ra ngoài.
“Hắn ta đi thật à, vậy ai khâu vết thương cho hắn?”
Căn phòng im lặng, n giờ sau, Feitan chảy máu như điên nghiêng ngả lảo đảo trở về.
“Cái lão già tóc trắng chết tiệt kia, tôi thề một ngày nào đó sẽ đem hắn x%%&$^*#$^*%$&I*%$&*%&&!!!”
“Feitan, anh chửi cái gì mà toàn ký hiệu thế kia, tôi thấy anh nên nói thẳng ra
cho nhanh!” Nobunaga nắm chặt lấy cổ áo, lập tức tránh xa Feitan.
Machi liên tục hừ lạnh “Nobunaga, nếu Feitan thực sự muốn xử ông già kia thì
hắn hoàn toàn có thể khiến lão thống khổ nhất, nguyên tắc của hắn chính
là khiến địch nhân chịu thống khổ lớn nhất là khoái cảm lớn nhất của
hắn, còn quá trình tự ngược mình đều có thể xem nhẹ.”
Nobunaga
trốn vào góc điên cuồng nôn ra “Machi, cô rất cường đại, câu chọc cười
này quá đủ khiến tôi sau khi chết lên Thiên Đường, rồi lại từ địa ngục
trực tiếp lôi lên.”
“Feitan tìm được tin tức hữu dụng gì?” Pakun lại bay ra.
“Tôi nghe thấy người ta nói chuyện từ một cái cửa sổ ở phố Bối Bối, bang chủ từ ngày đầu tiên vào phố Bối Bối đã ở bám trong nhà cái phụ nữ kia, ăn
bám, uống bám, ngủ bám, đọc sách bám, tên gọi tắt thiếu niên ‘năm bám’,
đang rất nổi tiếng ở phố Bối Bối.” Feitan đột nhiên cảm thấy hắn có thể
thám thính được loại ‘bí văn’ này quả thực rất giỏi, cho nên hắn cười to một trận rồi lại nôn ra máu một trận.
Không khí lặng im n lâu, Machi chậm rãi ngẩng đầu nói: “Nói cách khác, bang chủ bị bao dưỡng.”
...
Nobunaga mệt mỏi ngã bệt vào tường “Tốt lắm, rất cường đại, lại thêm một câu
chọc cười có thể đánh tôi từ Thiên Đường thẳng về địa ngục.”
“Bao dưỡng bang chủ...” tiếng nuốt nước miếng vang lên trong góc, Pakun khó khăn hỏi “Cần... cần bao nhiêu tiền?”
Bao nhiêu tiền bao nhiêu tiền bao nhiêu tiền bao nhiêu tiền bao nhiêu tiền...
Như ác ma quanh quẩn trong phòng thật lâu, quanh quẩn.
“Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai.” Machi nhìn trời, tiếp tục khâu tất.
Feitan ở một bên rống to “Machi, đừng khâu tất nữa, mau tới khâu vết thương cho tôi!”
Nobunaga đứng ở góc tường, hai mắt vô thần lẩm bẩm “Bao dưỡng bao dưỡng bao dưỡng...”
Pakun ôm hộp sắt đứng ở góc tường khác cũng lẩm bẩm “n đồng tiền n đồng tiền n đồng tiền...”
Mỗ Không ngồi xổm ngoài tường run rẩy cũng lẩm bẩm “Đùa sao đùa sao đùa sao đùa sao đùa sao...” Tôi úp sấp trên sàn sạch sẽ hơi lạnh, ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh làm toàn bộ tầng một sáng lên.
“Hoa Mai Dã Lam nhà Shami, quả Thông Hiệp nhà Sahil, hoa Miêu nhà Pade, cỏ
Tử Nguyệt Linh nhà Harris, còn có hoa Lam Đằng nhà thợ sửa chữa, hoa
Nguyện Vọng nhà Shoyo bên cạnh nhà Pade, ừm, số lượng đại khái nhiều như vậy……”
Tôi quỳ hai cái đùi xuống, nằm úp sấp lên giấy trắng a4
tô tô vẽ vẽ, ngẫu nhiên lại híp mắt cảm thụ luồng gió giờ tý thổi vào
phòng, bút chì trong tay luôn chuyển động giữa ngón cái cùng ngón trỏ,
trên sàn có rất nhiều trang giấy phác hoạ các loại hoa.
Nằm úp
sấp mệt mỏi liền xoay người nằm xuống, tôi cầm lấy giấy phác hoạ hoa
Nguyện Vọng vừa vẽ xong “Ừm, tuy rằng kém hơn ngài Mizuno làm văn học mỹ thuật tạo hình, nhưng cũng có thể nhìn ra được mình vẽ cái gì. Năm nay
hẳn là Majo sẽ lại vội đến mức gác chân lên cổ, sân nhà anh ta đang mọc
rất nhiều cỏ dại, có rảnh thì giúp anh ta chú ý các cô gái tốt vậy, bằng không sớm hay muộn anh ta sẽ phải sống một mình đến già.”
Tôi nằm, cảm thụ mùi thơm ngát của sàn gỗ thô, thời tiết thật đẹp.
Một cơn gió to bỗng thổi mạnh vào nhà, có mấy trang giấy đều bị cuốn bay,
bay ra ngoài cửa sổ thủy tinh, tôi nhanh chóng bật dậy chạy chân trần
đến cạnh cửa sổ, nhìn thấy mấy trang giấy tô xanh tô trắng bay ra khỏi
cổng, bay giữa không trung. Mân Côi nở rộ lay động trong gió, thiếu niên đứng giữa vườn Mân Côi, mái tóc màu đen bị thổi bay rối tung, trong
tròng mắt đen thuần thâm thúy ánh lên màu xanh của bầu trời.
Tôi vội hô “Lance, mau bắt lấy trang giấy kia!”
Hắn liếc tôi một cái, nhẹ nhảy lên dùng hai ngón tay kẹp lấy trang giấy
kia. Tôi chạy tới, không để ý chân trần dẫm lên đường sỏi, cười nói với
hắn đang đứng ngoài cổng nhà: “Cậu về rồi à, may mà cậu bắt được, nếu mà nó bay mất thì vận may sẽ chạy hết.”
“Vận may?” Hắn nhìn nhìn trang giấy trong tay, hiển nhiên không hiểu thứ này có liên quan gì đ