Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chung Độc

Chung Độc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322090

Bình chọn: 9.00/10/209 lượt.

g thì chính mình lại cầm dây cương,

giật dây cương run lên, lập tức con ngựa đạp vó ngựa trước, chạy về phía trước.

La Sát nhấc màn xe lên, thản nhiên hỏi “Ngươi muốn kéo xe thay ta ?”

Tề Dị cũng không quay đầu lại, thản

nhiên đáp “Không phải ta đã nói rồi sao, chỉ cần có thể nghiên cứu độc

trên người ngươi thì cái gì ta cũng nguyện ý làm, huống chi là một việc

nhỏ kéo xe như thế này”

La Sát giật mình nhìn thân ảnh so với

chính mình còn mảnh khảnh hơn, mày nhíu lại, ánh mắt phức tạp, giọng nói cực thấp nói “Mặc kệ ngươi thay ta làm cái gì, thì ta cũng không có khả năng nguyện ý cho ngươi nghiên cứu người ta, ngươi hết hy vọng đi”

“Phải không ?” Tề Dị nhẹ nhàng nở nụ cười, trong tiếng cười chứa thâm ý nào đó nói không nên lời.

Cho dù không nhìn thấy mặt của hắn thì

La Sát cũng nghe ra được tâm tình hắn rất tốt, tựa hồ không đem cự tuyệt của mình để ở trong lòng.

Hắn lại nhíu mày.

“Phiền toái” quả thực là phiền toái đến cực điểm, hôm nay hắn bất hạnh gặp phải Ma Y Tề Dị tính tình bướng

bỉnh, phải chịu đựng khống chế, tới khi nào mới có thể trốn thoát được

đây ?ió thổi nhè nhẹ thổi đến một chút cảm

giác mát mát, lúc này mặt trời đã lặn xuống phía tây, ánh nắng chiều dần tắt cũng đã là lúc hoàng hôn.

Tề Dị kéo xe xuyên qua đường núi, đi

vào một trấn nhỏ, từ khi xe ngựa tiến vào trấn liền gây lên một trận xôn xao. Ngựa và xe này đều cực kỳ đẹp đẽ quý giá nhưng lại đen như mực,

thoạt nhìn cổ cổ quái quái, cũng khó trách người bên ngoài ghé mắt nhìn.

Xe ngựa dừng lại trước khách quán duy nhất của trấn nhỏ, Tề Dị quay đầu hỏi “Đêm nay chúng ta ở lại đây được không ?”

Giọng nói lạnh lùng của La Sát từ trong xe truyền ra “Ta không ở được trong khách quán, ngươi cứ ở lại đi, ta

muốn nghỉ ngơi trên xe”

“Ngươi không khát, không đói bụng sao ?”

“Bên trong xe có nước uống và lương khô, ta ăn uống tuỳ tiện vậy cũng xong”

“Như vậy sẽ không thoải mái” Tề Dị buông dây cương, trong mắt hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa.

Không phải không biết hắn chán ghét lộ diện, nhưng mà đạt đến trình độ này thì quá hà khắc với chính mình rồi.

La Sát thản nhiên nói “Đây là thói quen của ta”

Vì sao lại che dấu đến như vậy ? Lại

gặp phải chuyện gì mà làm hắn phong bế chính mình như thế ? Hắn chán

ghét người khác tiếp cận như vậy, chỉ là vì không cho người bên ngoài

nhìn thấy dung mạo mỹ lệ tuyệt mỹ vô song kia, hay là vẫn còn có nguyên

nhân gì khác ?

Tề Dị trầm ngâm một lát, mỉm cười nói “Nếu ngươi không muốn người bên ngoài gặp ngươi thì làm như vậy cũng tốt”

La Sát giật mình, không biết hắn có chủ ý gì mà chỉ nghe hắn kêu lớn “Chưởng quầy ! Chưởng quầy ! Mau ra đây !”

“Vâng, đến đây” Chưởng quầy vội vàng từ trong khách quán chạy ra, ông đã sớm chú ý đến xe ngựa màu đen quái dị

này rồi, chính là không dám tới gần thôi, hiện tại nghe chủ nhân xe ngựa kêu to, cứ việc trong lòng bất an không yên đi, vẫn phải ra đón đãi

khách nhân thôi.

Ông đến gần Tề Dị cười cười nói “Vị công tử này, xin hỏi ngài có gì phân phó ?”

“Ta muốn bao toàn bộ khách quán này,

nói với toàn bộ khách trong khách quán đi hết đi” Tề Dị lấy trong áo ra

một xấp ngân phiếu, tuỳ ý rút ra hai tờ đưa cho chưởng quầy “Này cho

ngươi, nếu có người nói mấy câu oán hận thì cho hắn một ít ngân lượng

mời đi, còn lại tất cả đều là của ngươi”

“Này…” Chưởng quầy có chút chần chờ,

nhưng vừa thấy hai tờ ngân phiếu đều là hai tờ hai ngàn năm trăm lượng,

tổng cộng lại là năm ngàn lượng, bằng doanh thu thu vào một năm của

khách quán thì lập tức vui vẻ ra mặt, vui đến mức cầm ngân phiếu mà cũng run run.

Ông vội vàng đáp “Được được được, tiểu nhân lập tức đi làm, thỉnh ngài chờ một chút”

Tuy La Sát ngồi trong xe nhưng lại lẳng lặng vén màn xe lên một khe hở nho nhỏ, ánh mắt lợi hại của hắn nhìn

thẳng khuôn mặt không đổi sắc khi xuất ra ngân phiếu của Tề Dị, ra tay

như thế làm hắn không khỏi kinh ngạc.

Thật ra Tề Dị là người xuất thân từ

danh hào, có thể dùng đến thủ đoạn hạ độc thì nhất định sẽ đuổi hết

khách nhân trong khách quán ra xa, vì sao lại hào phóng, lãng phí nhiều

tiền như vậy ?

Chẳng lẽ…hắn biết mình không thích nơi đông vui huyên náo, cho nên mới cố ý dùng tiền mua lấy thanh tĩnh ?

Quả nhiên có tiền là có thể sai ma khiến quỷ, bất quá trong giây lát, khách nhân trong khách quán đã đi hết.

Chưởng quầy vội vàng chạy ra cửa, nghênh hướng Tề Dị “Công tử, chuyện ngài phân phó đều đã làm tốt, mời ngài mau mau vào”

“Không vội, khách quán này có cửa sau không ?”

“Có, không biết công tử có dụng ý gì ?”

Tề Dị nhẹ nhàng bâng quơ nói “Bằng hữu

ta trên xe thân thể nhiều bệnh không thể để lộ ra ngoài, cho nên ta tính đem xe ngựa đi vào cửa sau, để bằng hữu ta đi lại tiện hơn”

“Vâng, cửa sau khách quán ngày thường

cũng có xe ra vào, cho nên xe ngựa của ngài cũng có thể đi vào đi. Đến,

thỉnh đi bên này, để tiểu nhân dẫn đường cho ngài”

Tề Dị giật dây cương, theo sự dẫn dắt của chưởng quầy liền đem xe ngựa tiến vào khách quán từ cửa sau.

Thấy hắn xuống xe ngựa, chưởng quầy

tiến lên muốn đỡ hắn vào phòng thì Tề Dị lại từ chối, cũng vẫy t