
với hai nhóc nhà trẻ vậy, hơn nữa còn là nói một cách linh tinh.
Quả nhiên, cả hai người đàn ông đều mỉm cười với nàng, nhưng lại nhìn nhau bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Xin lỗi, em quay lại là muốn nhờ chị đóng kịch giúp em, hi vọng anh
rể có thể đồng ý.” Trương Trí Uyên trực tiếp nói ra, “Ba mẹ em đã bắt
đầu hoài nghi, nếu em không đưa một cô gái về nhà thì mọi chuyện sẽ rất
phiền phức.”
Đối phương đã thẳng thắn như thế, Lâm Thư Hoằng cũng không hề khách
khí trả lời: “Lần trước nhờ thì chỉ cần nhờ một lần, vì lần trước… anh
chàng yêu cậu cũng không dây dưa nữa, biến khỏi cuộc sống của cậu, nhưng ba mẹ cậu thì vĩnh viễn vẫn là ba mẹ cậu, hơn nữa chắc chắn sau này sẽ
lại hỏi tiếp, vấn đề này cậu đã nghĩ đến chưa?”
Tạ Giai Hinh nghe vậy cũng hơi sửng sốt, đúng là bạn trai cô nói cũng có phần đúng, căn bản cô chưa hề nghĩ đến điều này, đúng là bác sĩ thì
đều rất thông minh.
Trương Trí Uyên khẽ cắn môi, mỉm cười miễn cưỡng nói: “Anh yên tâm,
em cam đoan đây là lần cuối, lần sau em sẽ tìm một cô gái khác thay thế
cho ba mẹ em xem mặt, xem như một cách che giấu khác.”
“Lần này cậu cũng có thể tìm một cô gái khác được còn gì, dù sao tôi
và Giai Hinh cũng đã tính đến chuyện kết hôn, thân phận của cô ấy đã
không như trước kia rồi.”
“Khác là khác thế nào? Cô ấy vẫn là chị của em, chúng em vẫn đang tốt đẹp đấy thôi, có gì khác đâu!”
Tạ Giai Hinh lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, bạn trai nói cũng
đúng, nhưng cũng không thể không để ý đến việc của cậu em, cô hận không
thể luyện được phân thân đại pháp à, ài, đời người mười phần thì tám
chín phần không như ý muốn mà!
“Lừa gạt người nhà thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện, cứ như vậy cũng không phải là biện pháp hay.”
“Không muốn giúp thì cứ nói thẳng một câu, cần gì phải lí do lí trấu gì nhiều thế!”
“Đây gọi là lực bất tòng tâm, tôi không thể để cho vợ sắp cưới của mình đi làm con dâu nhà người khác được!”
“Đủ rồi, đủ rồi!” Tạ Giai Hinh đành phải đứng ra giảng hòa: “Hai
người làm phục vụ không dám mang đồ tới bây giờ, bình tĩnh một chút,
đừng nóng giận ảnh hưởng tới sức khỏe!”
Hai người lúc này mới chịu ngưng chiến, hừ một tiếng rồi quay đi,
không thèm liếc đối phương lấy nửa cái. Nếu như cô không hiểu tính cách
của Trí Uyên thì đúng là dễ tưởng nhầm là hai người đàn ông đang tranh
đoạt nàng! Nghĩ lại, cô đến tận 25 tuổi mới có một mối tình đầu, đường
tình duyên cũng không tốt lắm, trước mắt đúng là một hình ảnh chưa từng
có (hi vọng sau này cũng sẽ có), nếu không phải sợ hai người tức giân,
cô đúng là muốn đem máy ảnh ra chụp giữ làm kỉ niệm.
Tuy là nghĩ thế, nhưng cô vẫn tỉnh táo lại vẫy tay, lúc này phục vụ
bàn mới dám đưa đồ uống và đồ điểm tâm đến, xong lập tức chạy đi ngay,
chỉ mong nhanh nhanh thoát khỏi khu chiến sự.
“Chắc là hai người khát nước rồi, uống đi!” Cô nói được mấy câu thì
miệng khô lưỡi khô rồi, liền uống một ngụm nước nho lớn, không ngờ lại
bị sặc, có ai như thế không nhỉ?
Lâm Thư Hoằng thấy thế liền vỗ vỗ vào sau lưng cô đồng thời lấy khăn lau cho cô, “Em có sao không?”
“Vâng… Em không sao.” Cô thà cho bản thận chịu khổ một chút cũng
không sao, miễn là hai người họ đừng cãi nhau nữa, đừng làm ầm ỹ nữa.
“Đây, ăn món chị thích nhất này.” Trương Trí Uyên lấy thìa xúc một
miếng bánh cà phê, đưa lên miệng cô, động tác này đối với hai người bọn
họ thấy rất bình thường, cô không hề nghĩ ngợi liền nuốt xuống.
Trong mắt Lâm Thư Hoàng tựa hồ ánh lên một cái, “Hóa ra em thích ăn món này sao? Để lần sau anh sẽ làm cho em ăn.”
“Thật sao? Anh đúng là nhất!”
Khuôn mặt tuấn tú của Trương Trí Uyên tối sầm lại, “Chị, có anh rể liền quên ngay người em này à?”
“Đâu có đâu, chị cũng muốn giúp em mà, nhưng mà việc này thì hơi khó, lần này em bỏ qua cho chị nhé.” Cô nói cứ như thể là một người phụ nữ
đàng hoàng bị ép buộc đi bán thân vậy, vẻ mặt đáng thương cầu khẩn:
“Không phải em có một tác giả khó tính hay sao? Sau này chị giúp em đi
dục bản thảo, ép bản thảo, đuổi bản thảo, bất kể đối phương có cứng đầu
như thế nào, chị cam đoan không một câu oán hận!”
“Không cần phải thương hại em.” Trương Trí Uyên liền móc ra vài tờ tiền lớn bỏ lên bàn, xong liền đứng lên đi luôn.
“Trí Uyên!” Sao mà thái độ thay đổi nhanh thế chứ? Cô định đứng dậy đuổi theo nhưng bị bạn trai cô giữ lại.
“Em không nỡ làm thế với cậu ta à?” vẻ mặt của Lâm Thư Hoằng có vẻ không vui lắm.
“Cậu ấy cứ như em trai và em gái của em vậy, em không muốn làm cậu ấy buồn.” Nhìn thấy Trương Trí Uyên đã đi đến cửa rồi, đi nhanh như thế
hẳn là không vui. Giờ cô có muốn đuổi theo cũng không kịp nữa, cậu ta đã bước xuống cầu thang rồi.
“Những đứa em có bé bỏng thế nào thì cũng sẽ lớn lên cả thôi, sớm hay muộn thì cậu ta cũng cần đối mặt với chính mình.”
“Nhưng cậu ấy rất tốt với em, việc anh và em có thể đến với nhau thì
công của cậu ấy là lớn nhất, em làm như thế chẳng phải là người trọng
sắc kinh bạn sao?” Cô đã nhiều năm độc thân, không quen thấy người khác
phái nổi giận như thế, không ngờ đến một ngày mình cũng gặp trường hợp
như vậy.
“Giai Hinh, em ng