
mọi người, nhưng Mạc Tiểu Mễ vẫn kiên trì với quan điểm
của mình: làm chuyện tốt để không phải cắn rứt lương tâm.
“Tiểu Mễ, bên ngoài có người tìm cháu.” Quán trưởng dùng giọng oang oang được
dùng mỗi lần luyện công hô to gọi Mạc Tiểu Mễ.
“Ai vậy ạ?”
“Là một người đeo mắt kính.” Quán trưởng đi tới Mạc Tiểu Mễ vỗ vỗ một cái, “Một
anh chàng rất điểm trai, Tiểu Mễ của chúng ta cũng đến tuổi kết hôn rồi.”
“Đúng đó, đến lúc đó bác nhất định phải tặng con một món lễ vật làm quà đó
nha.” Mạc Tiểu Mễ cười hì hì nói với ông, đoán người đứng ở cửa chắc chắn là Ẩn
Nhẫn.
Lấy khăn lông lau mồ hôi trên mặt và trên cổ, Mạc Tiểu Mễ vội vàng mang vào
giày chạy bộ, quả nhiên thấy Ân Trần mặt một bộ trang phục lạ lùng.
Anh mặc áo khoác dầy, quần jean rộng lùng thùng, trên đầu đội một chiếc nón
đánh tenis, trên sống mũi là chiếc kính râm to đủ để che đậy nửa gương mặt.
Ngôi sao ra đường mà cải trang như vậy, cách cải trang của Ân Trần không phải
là quá tệ sao?
“Chào!” Mạc Tiểu Mễ lên tiếng chào hỏi, “Có muốn vào hoạt động thân thể một cái
hay không?”
Trước khi Ân Trần gia nhập giới nghệ sĩ, anh và cô thường cùng đến đây rèn
luyện, còn là đệ tử được quán trưởng cực kỳ sủng ái.
Nhưng hiện tại thì sao? Quán trưởng cũng không còn nhận ra Ân Trần một ngôi sao
lớn này nửa rồi.
“À không, anh còn có chuyện phải quay về làm gấp, đi uống cà phê được chứ?” Ân
Trần hạ thấp giọng nói.
Mạc Tiểu Mễ nhíu mày, cô ghét loại cảm giác lén lút này, nhưng vẫn đồng ý,
“Được, em đi thay quần áo.”
Tắm sơ quá một chút, nhanh chóng thay quần áo, Mạc Tiểu Mễ vọt ra.
“Đi thôi.”
Không khí giữa hai người trầm lắng.
“Sao lại ăn mặc kỳ quái vậy?” Mạc Tiểu Mễ cố gắng tìm đề tài.
“Mới vừa quay xong quảng cáo, mặc thêm cái áo khoác liền chạy ra đây.”
Ân Trần muốn nắm tay Mạc Tiểu Mễ, cô suy nghĩ một lát rồi giấu tay về phía sau.
Ân Trần thở dài, “Xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì?” Mạc Tiểu Mễ khó hiểu.
“Anh đã không có thời gian ở bên cạnh em, gặp mặt một chút lại phải đi ngay.”
Mạc Tiểu Mễ cười cười, chỉ quán cà phê trước mặt, “Đến đó đi, em chưa ăn tối,
muốn ăn ít bánh kem. Anh ăn chưa?”
“Ăn thức ăn nhanh.” Làm một diễn viên ngôi sao tuy là rất được yêu thích và
ngưởng mộ, nhưng lại không thể sống có một cuộc sống bình thương ăn uống đúng
giờ.
Ân Trần theo Mạc Tiểu Mễ đi vào trong quán, gọi hai ly cà phê, một phần bánh
chocolate.
Mạc Tiểu Mễ thêm đường và sữa tươi váo trong ca phê quấy đều.
Ân Trần anh mắt lạ lẩm nhìn cô, “Em không phải thường uống cà phê đen sao?”
“Đổi khẩu vị, cà phê đen quá đắng.” Mạc Tiểu Mễ bưng ly lên, thổi cho bớt nóng,
thõa mãn uống từng ngụm nhỏ.
Ân Trần kinh ngạc nhìn cà phê trước mặt mình. Vậy sao? Cô đã không còn thích cà
phê đen nữa?
“Có thể xem, cà phê đen như khẩu vị của thời kỳ thanh xuân, thêm đường và sữa
tươi mùi thơm của cà phê sẽ không thể nào như lúc ban đâu.” Mạc Tiểu Mễ nói
nhàn nhạt, vẫn tiếp tục khoáy cà phê, “Nhưng là khi lớn hơn, sẽ muốn chậm rãi
hưởng thụ, nên thích thêm đường và sữa tươi.”
“Ý em là, em đã thay đổi sao?” Ân Trần tay nắm chặt ly ca phê, đôi mày tao nha
đã khiến ngàn vạn thiếu nữ si mê nhăn thành một đường.
“Anh cảm thấy giữa chúng ta vẫn còn tình yêu sao?” Mạc Tiểu Mễ hai mắt nhìn
thẳng vào anh, đáng tiếc, cho dù ở trong quán ca phê anh vẫn đeo kính đen, mà
cô cũng không còn muốn biết trong mắt anh biểu hiện gì nữa.
Giữa bọn họ bị chia cách không chỉ là cắp kính kia.
Giữa bọn họ, đã là ly cà phê đã pha thêm đường và sữa.
Còn có thể là tình cảm yêu đương trong sáng ngày trước sao?
“Trong lòng của anh chỉ có mình em, chưa bao giờ thay đổi.”
“Chỉ là trong lòng lại có thêm rất nhiều người phụ nữ khác, không phải sao?”
“Chỉ là tin tức của mấy tạp chí lá cải!”
“Không có lửa làm sao có khói, nhà không trống thì làm sao gió vào. Mấy phần
thật mấy phần giả, anh là người biết rõ hơn ai hết đúng không?”
“Tiểu Mễ, giới nghệ sỉ là như vậy, chỉ là gặp dịp thì chơi đùa, nếu không anh
làm sao có thể nắm bắt được cơ hội? Ngoài việc bản thân phải cố gắng làm việc,
còn phải biết nắm bắt cơ hội! Nhiều người vẫn cố gắng để tạo dựng được danh
tiếng, nhưng có mấy người thực sự nổi tiếng?” Ân Trần kích động biện bạch.
“Anh nghĩ anh nói những lời này em sẽ tin sao?” Mạc Tiểu Mễ nghiêng về phía
sau, làm lớn hơn khoảng cách giữa hai người.
“Em luôn như vậy! Luôn là dáng vẻ cao vời vợi không thể với tới! Em xuất thân
từ gia đình giàu sang, làm sao biết việc phải kiếm ba bửa ăn khó khắn như thế
nào? Làm sao có thể hiểu cảm giác của anh khi bị mẹ em nói là kẻ nghèo hèn? Anh
liều chết tìm kiếm danh vọng không phải là mong muốn kiếm nhiều tiền một chút?
Không có tiền, làm sao anh có thể cưới em?”
“Vậy bây giờ anh đã nổi tiếng rồi, có tiền, còn có thể lấy em không?” Mạc Tiểu
Mễ mắt nhìn thẳng hỏi.
Nếu như là những cô gái ngây thơ khác, có lẽ sẽ bị anh làm cho u mê cảm động,
nhưng cô thì không, bởi vì cái trò diễn kịch trành thủ tình cảm này anh đã dùng
với cô biết bao nhiều lần rồi.
Nhưng ngôn ngữ hoa mỹ, cuối cùng vẫn là nói suông.
Ân Trần toàn thân cứng