
đờ, từ từ cúi đầu, hai bàn tay nắm chặc trên mặt bàn,
“Cho anh thêm chút thời gian, anh mới vừa thành danh, tiền kiếm được không
nhiều lắm, anh còn muốn...”
“Còn muốn em đợi bao lâu? Lần đầu tiên là một năm, nói chỉ cần có cơm ăn chúng
ta sẽ kết hôn, kết quả giờ sao? Lần thứ hai hai năm, lần thứ ba ba năm, thoáng
một cái đã qua sáu năm, kết quả là gì?” Mạc Tiểu Mễ cũng kích động.
“Tiểu Mễ, hai người yêu nhau không nhất định phải kết hôn...”
“Vậy sao? Thật đáng tiếc, em xưa nay vẫn là kiểu phụ nữ để tâm đến chết, em cho
rằng nếu như hai người yêu nhau, nhất định phải kết hôn sống bên nhau cả đời.”
Mạc Tiểu Mễ thở dài, lòng cũng hoàn toàn lạnh như băng.
“Cho anh thêm năm năm, chỉ cần năm năm là đủ rồi, năm năm sau anh nhất định
cưới em.” thấy đôi mắt trong sáng của cô hoàn toàn ảm đạm, Ân Trần chợt hoảng
hốt, vội vàng nắm lấy tay của cô van xin.
“Trước kia anh cũng nói với em như vậy.” Tay Mạc Tiểu Mễ rút tay lại, “Năm năm
sau? Anh lại nắm tay em, cầu xin chờ anh thêm mười năm nữa?”
“Tiểu Mễ! Anh lần này là nghiêm túc!”
“Mấy lần trước anh không nghiêm túc sao?”
“Em đã yêu những người khác đúng không?” Sắc mặt Ân Trần chợt dữ tợn. “Có phải
cái tên lưu manh ở quán bar hôm trước?”
“Xin anh không nên nói xấu người khác!” Mạc Tiểu Mễ lạnh lùng quát.
“Hắn ta rốt cuộc là ai?” Ân Trần vẫn cố ý muốn gây sự.
Hừ, em còn muốn hỏi cái cô gái hôm đó ở quán bar là ai kìa! Cô ấy thân thiết
với anh so với em và Giản Nhẫn có là cái gì?
Mạc Tiểu Mễ lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn kim cương thật lớn, cô đã từng cảm
thấy chiếc nhẫn như vậy rất dung tục, nhưng bây giờ lại cảm thấy nó cực kỳ xinh
đẹp.
Cô từ từ mang chiếc nhẫn vào ngón áp út bàn tay trái của mình, đưa đến trước
mặt Ân Trần, “Đẹp không?”
Ân Trần sắc mặt tối sầm, cắn chặt môi không nói một lời.
Ban đầu anh bước vào giới nghệ sĩ, đúng là vì muốn kiếm nhiều tiền, nhưng khi
anh kiếm được nhiều tiền, lại bắt đầu muốn thật nhiều danh tiếng, có danh tiếng
lại hy vọng mình có thể trở thành siêu sao hàng đầu.
Tham vọng của con người như động không đáy, vĩnh viễn không thể dừng lại, dần
dần anh liền quên mất ước nguyện ban đầu của mình, Mạc Tiểu Mễ người quan trọng
nhất trong lòng dần dần mơ nhạt.
Nhưng anh từ trước đến giờ quả thật rất quý trọng đoạn tình cảm ngây thơ này,
chính mình luôn khắc sâu sự hồn nhiên đã từng có, chứ không như hiện tại toàn
thân là sự xa hoa hư ảo.
Mạc Tiểu Mễ như một giấc mộng ngây thơ, cô sống vĩnh viễn chân thật nhất, là
anh không thể đuổi kịp sự chân thật đó.
Ở giới nghệ sĩ, nói dối một ngày ba bữa, thế nhưng anh lại không thể nào từ bỏ
nơi hư vinh đó, nó như một nơi có thật nhiều màu sắc, khiến con người ta phải
hoa mắt hổn loạn.
“Chúng ta chia tay thôi.” Mạc Tiểu Mễ nói dứt khoát, “Gần đây em suy nghĩ về
vấn đề giữa chúng ta, em thừa nhận vấn đề mấu chốt là ở em. Em không phải loại
phụ nữ có thể ở sau lưng một người đàn ông vô tư dâng hiến, em hi vọng hạnh
phúc của mình có thể đường đường chính chính đặt dưới ánh mặt trời, có thể lớn
tiếng nói với người khác người đàn ông này là của em, cũng hi vọng người đó lớn
tiếng đối với người khác nói Mạc Tiểu Mễ là người phụ nữ của tôi, em là người
phụ nữ duy nhất.”
Sắc mặt Ân Trần càng thêm khó coi.
Mạc Tiểu Mễ từ từ đứng lên, “Chúc anh công thành danh toại, ‘tiền’ đồ vô hạn.”
Cứ như vậy kết thúc.
Thật kết thúc, toàn bộ tình cảm sáu năm.
Biết chín năm, yêu thầm sáu năm, thật ra thì thời gian hai người chân chính đi
chung với nhau không hơn nửa năm, còn lại đều là thời gian dài chờ đợi đợi thêm
đợi.
Hiện tại, cuối cùng kết thúc, không có quá nhiều thương cảm, ngược lại có cảm
giác giải thoát nhẹ nhõm, thật là kỳ lạ.
Còn tưởng rằng mình sẽ đau đến chết đi sống lại chứ, ha ha,chắc là tình cảm
loại Quỳnh Dao không thích hợp với mình, mình vốn thần kinh thô sơ lại hay lơ
đễnh, cho nên mới có thể chịu được sáu năm tương tư khổ, cho nên cho dù chia
tay cũng không khổ sở.
Cuối cùng cũng được tự do, không cho khóc, không cho khổ sở, không cho... đau
khổ.
Mạc Tiểu Mễ cúi đầu đi, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi vào lối đi bộ.
Kết thúc rồi, một phần tâm trong lòng cũng đã chết, cô lặng lẽ đem phần tình
yêu kia mai táng.
“Reng reng reng...” Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đau lòng đến chết lặng, Mạc Tiểu Mễ đang trên đường cái lang thang không muốn
về nhà lấy điện thoại di động từ trong túi ra, “Hả?”
“Mạc tỷ tỷ! Chị mau tới bệnh viện, Giản Nhẫn đã xảy ra chuyện!” Điện thoại đầu
kia truyền đến tiếng Diệp Tiểu Đao hoang mang sợ hãi.
“Cái gì? Em nói cái gì? Anh ấy xảy ra chuyện gì?” Mạc Tiểu Mễ tim ngừng đập,
đồng thời đưa tay vảy chiếc tắc xi, nhanh chóng ngồi vào, nói địa chỉ, lại lo
lắng nghe Diệp Tiểu Đao giải thích.
“Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, em đang ở cùng anh Giản, đột nhiên xuất
hiện mấy người mặc đồ đen che mặt, giống như trong phim, vừa tới liền đánh, mặc
dù mấy người kia cũng bị anh Giản đánh cho tàn phế, nhưng anh Giản cũng bị
thương, ô...” Nói tới đây, cậu bé khóc lên, “Anh ấy là vì cứu em mới bị thương,
vốn