
có thể chạy đi không bị thương chút nào, ô...”
Mạc Tiểu Mễ lòng trầm xuống, tay cầm điện thoại cũng run rẩy không ngừng, lòng
bàn tay toát mồ hôi lạnh, cô không nhịn được rống giận, “Không nói lời vô ích!
Nói mau anh ấy như thế nào? Rốt cuộc ra sao?”
“Ô... Em cũng không biết, chảy máu rất nhiều, ô... Ô ô... Ảnh đi bộ cũng không
được, ô...” Diệp Tiểu Đao mặc dù là cậu bé ngổ ngịch, nhưng gia đình giàu có,
ra đời chân ướt chân ráo, hiện tại hoảng sợ đến cả người ngẩn ra, nghe tiếng
Mạc Tiểu Mễ, lập tức khóc rống lên.
“Bác tài xế,làm ơn lái nhanh một chút.” Mạc Tiểu Mễ vừa thúc giục bác tài xế,
vừa an ủi đứa trẻ đã sớm bị dọa đến không còn biết gì, “Tiểu Đao, đừng khóc,
chị lập tức tới liền. Thông báo cho người làm của Giản Nhẫn chưa?”
“Em... Em không biết... Em đi hỏi thăm một chút... Ô...” Diệp Tiểu Đao khóc cúp
điện thoại.
Mạc Tiểu Mễ nắm thật chặt điện thoại di động, thân thể lạnh như băng.
Không thể chết được! Bây giờ anh tuyệt đối không được chết!
Anh chết, vậy em phải làm sao? Em vừa mới cự tuyệt một người đàn ông!
Cho nên không cho phép anh chết!
Sau khi xuống xe, vì
trong túi không có tiền lẻ, Mạc Tiểu Mễ đưa luôn cho bác tài xế tờ tiền lớn một
ngàn rồi chạy đi, làm bác tài xế ngạc nhiên hồi lâu.
“Mạc tỷ tỷ!” Thấy Mạc Tiểu Mễ đi vào, nghênh đón là Diệp Tiểu Đao khóc thút
thít.
Phòng giải phẩu đèn đỏ vẫn sáng, không biết bên trong tình hình như thế nào.
Mạc Tiểu Mễ xoa đầu Diệp Tiểu Đao, chân mày nhíu chặt, “Anh ấy bị thương chỗ
nào?”
“Em không thấy rõ ràng, ô...”
“Bị người ta đánh lén ở đâu?” Mạc Tiểu Mễ hỏi tới.
“Chị... Gần chỗ ở của chị.”
“Hả?” Mạc Tiểu Mễ kinh hãi.
“Em... Em vốn là sau khi tan học muốn đi tìm chị, đúng lúc gặp anh Giản cũng đi
tới nhà chị.”
Trải qua việc sống chết cùng nhau lần này, Diệp Tiểu Đao đã đổi cách xưng hô
đối với Giản Nhẫn thành anh Giản, cậu bé không nghĩ Giản Nhẫn sẽ cứu mình, dù
sao cậu bé cũng coi là Giản Nhẫn là “Tình địch”.
“Em muốn cùng anh Giản tỷ võ, em nói nếu như mà em có thể đánh thắng anh ấy,
anh ấy phải nhường Mạc tỷ tỷ...”
Mạc Tiểu Mễ gõ đầu cậu, sắc tiểu quỷ này suy nghĩ lung tung cái gì đấy.
“Nhưng tụi em còn chưa bắt đầu đánh, liền xuất hiện một đám người mặt đồ đen
che mặt, lên tiếng hỏi anh ấy có phải là Giản Nhẫn không rồi lập tức đánh, ô...
Anh Giản rất lợi hại, nếu như không có em, anh ấy vốn có thể dễ dàng chiến
thắng, nhưng là... Ô...”
Mạc Tiểu Mễ sờ sờ đầu cậu, “Đừng khóc, anh Giản tốt bụng cứu ngươi, ông trời
nhất định sẽ không để cho anh chết.”
“Ừ!” Diệp Tiểu Đao gật đầu nặng nề, “Nếu không ông trời liền thật không có
mắt.”
“Anh hai! Anh hai! Anh hai như thế nào?” Nhận được điện thoại của Diệp Tiểu
Đao, Tiểu Cầu mang theo mấy anh em như hung thần hung dữ nhất bang xông tới,
làm cho mấy y tá đang đứng trên hành lang sợ tới mức thiếu chút nữa té xỉu.
“Các ngươi là?” Mạc Tiểu Mễ cảnh giới nhìn những nam nhân trẻ tuổi cao gầy
trước mắt.
“Cô là Mạc tiểu thư?”
“Là tôi.” Mạc Tiểu Mễ không biết mình trở nên nổi tiếng từ khi nào.
“Chị dâu! Tôi là Tiểu Cầu, là thủ hạ của anh hai, à... Hiện tại phải gọi là trợ
lý tổng tài.” Tiểu Cầu gãi gãi đầu, có chút kính cẩn đối với Mạc Tiểu Mễ khom
lưng cúi người chào.
Anh dẫn đầu khom người chào làm phía sau mấy người đàn ông cao lớn cũng theo
khom lưng cúi chào, cảnh trước mắt không chỉ hù dọa Diệp Tiểu Đao, mà Mạc Tiểu
Mễ cũng sợ hết hồn.
“Các người làm cái gì vậy? Nhanh đứng lên!” Mạc Tiểu Mễ bị một tiếng “Chị dâu”
của Tiểu Cầu làm vừa thẹn thùng vừa lúng túng, trong lòng mắng quả là anh ta
quỉ quái quả nhiên cũng dẫn theo một một đám huynh đệ quái quỉ.
“Chị dâu, lần đầu gặp mặt, vốn nên làm nghi thức thật tốt, anh hai cũng nói
phải đợi thời cơ thích hợp đem chị giới thiệu cho mọi người, không nghĩ đến sẽ
là dưới tình huống này, anh hai sao rồi? Anh ấy không có gì đáng ngại chứ?”
Tiểu Cầu lại bắt đầu khẩn trương.
Sắc mặt Mạc Tiểu Mễ cũng ảm đạm, cô cũng không biết cái người ngang ngược càn
rỡ kia hiện tại ra sao.
Anh bình thường ngông cuồng lại hoang dã như vậy, thật sự rất khó tưởng tượng
bộ dạng anh nằm trên giường bệnh thoi thóp. Mạc Tiểu Mễ dùng sức lắc đầu một
cái, không cho mình suy nghĩ lung tung.
“A! Cửa mở ra! Anh hai!” Thấy đèn đỏ tắt, cửa phòng giải phẩu mở ra, đoàn người
vội vàng vây lại.
Bác sĩ nói bệnh nhân trước mắt đang khôi phục nghỉ ngơi trong phòng, có thể vào
thăm.
Dẫn đầu Mạc Tiểu Mễ chạy vội tới giường bệnh, người đàn ông sắc mặt tái nhợt
thấy cô ánh mắt sáng lên, đôi môi giật giật, từ từ nâng lên tay phải, làm dấu
tay thắng lợi.
Lòng Mạc Tiểu Mễ lơ lững giữa không trung rốt cuộc cũng ổn định, không nhịn
được bắt lấy cái tay phải phách lối của anh, hung hăng cắn, những người bên
cạnh”A” một tiếng kêu.
Giản Nhẫn cười, mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
“Cắn chết anh cắn chết anh cắn chết anh! Xem anh còn dám hay không đem sinh
mạng ra đùa giỡn!” Rõ ràng là cô cắn người, cô cuối cùng lại lệ rơi đầy mặt, ôm
tay phải anh khóc thảm thiết, “Khốn kiếp! Rõ ràng mới vừa rồi bày nguyên một
cái xe hoa lại còn có g