
anh âm tuần tự dần dần cao, tiếng rên rỉ của cô càng tăng lên,
Mạc Dĩ Trạch ở trong cơ thể của cô tận tình xuất ra mầm móng nóng bỏng của
mình. Sau một hồi co rút, anh rút vật cứng ra, toàn thân Âu Y Tuyết nhức mỏi xụi
lơ ở trên nền gạch men sứ lạnh lẽo.
Mạc Dĩ Trạch thở
hổn hển xoay lại thân thể của cô, để cho cô đối diện với anh.
Một đầu như thác
mực vì cuộc cuồng dã kích động vừa rồi mà trở nên xốc xếch rủ xuống trước ngực,
hai tròng mắt ngấn nước, ham muốn còn chưa dứt, đôi gò má ửng hồng như anh đào,
ngũ quan xinh xắn tựa Venus, trong làn nước lại giống như một nàng tiên cá. Bộ
dáng động lòng người như thế, căn bản khiến khí huyết trái tim Mạc Dĩ Trạch ngẩn
ra, cổ họng khô sáp.
“Em…”. Nhờ ánh
trăng, Âu Y Tuyết tinh tường nhìn thấy đôi con ngươi âm trầm của anh, trong bụng
căng thẳng đang muốn thoát khỏi vòng vây của anh, vậy mà anh giống như sớm đã
có dự liệu, cánh tay dài vòng qua ôm chặt lấy eo cô, một tay khác thuận thế cầm
lấy ly rượu, đem rượu vang bên trong uống sạch một hơi.
Thấy anh có hành
động như vậy, một cỗ lo lắng từ đáy lòng chảy qua, cô ra sức muốn đẩy Mạc Dĩ Trạch
ra, vậy mà chưa kịp động, một giây kế tiếp anh liền chạm lên môi mình, đang muốn
mở miệng ngăn lại, vậy mà hắn lại đem rượu vang trong miệng rót vào cổ họng
mình. Mà cô đang kinh ngạc ít giây, tay anh đã bắt được bàn tay nhỏ bé của cô,
để cho cô cầm lấy vật nóng bỏng của mình.
Này –
Môi bị khoá không
thể nói chuyện, Âu Y Tuyết mở to hai mắt không dám tin. Mới vừa muốn cô, vậy mà
bây giờ lại …
“Cảm nhận được
tình yêu của anh không?”. Mạc Dĩ Trạch cắn cánh môi của cô, khàn khàn nói.
Mặt Âu Y Tuyết lại
một lần nữa đỏ lên, cuối cũng cũng không có bất kỳ phản kháng nào, liền lần nữa
bị anh chiếm đoạt.
.
Tỉnh dậy, đã là
mười giờ sáng –
Mắt chát chát Âu
Y Tuyết chống lên thân thể của mình, trong đầu đều là cuộc hoan ái đêm qua.
Không chỉ muốn cô bao nhiêu lần, mà đến mười một giờ cô mới được ăn “bưa trưa”
của mình. Trở lại phòng, anh lại dám để cho cô tự mình chào thua, học bộ dáng của
anh muốn cô một lần nữa, anh mới chịu để cô nghỉ ngơi …
Nghĩ đi nghĩ lại,
mặt lại không khỏi nóng lên hừng hực. Suy nghĩ bay xa đến cả bóng dáng thon dài
ngồi cạnh mình cũng không phát hiện.
“Chào buổi sáng”.
Âu Y Tuyết nghe vậy
quay đầu, lại vừa lúc dán lên hai mảnh môi mỏng. Trong lòng cả kinh, lập tức liền
cúi thấp đầu xuống.
Mạc Dĩ Trạch mỉm
cười nhìn cô gái mà anh đem lòng yêu, đưa bữa sáng mới làm xong đến trước mắt của
cô: “Em nhất định đói bụng, ăn ít đồ trước đi”. Anh nhẹ giọng kêu, sợ cô không
dám động còn cố ý thêm một câu: “Yên tâm, hôm nay sẽ không giống bộ dạng điên
cuồng muốn em hôm qua”. Giống như là bởi vì cô gần như cuồng nhiệt, tinh thần
hôm nay của anh đặc biệt tốt.
Dứt lời, chỉ thấy
sắc mặt Âu Y Tuyết càng thêm noãn đỏ.
"Anh. .
.". Trên gương mặt đẹp đỏ ửng, Âu Y Tuyết do dự đang muốn nói gì, nhưng Mạc
Dĩ Trạch đột nhiên đem ly sữa tươi đang còn nóng trong tay trái đặt ở bên miệng
của cô, lập tức cắt đứt tất cả lời nói cô muốn nói ra miệng.
"Uống chút sữa
tươi đi". Đôi môi mỏng khêu gợi nhấc lên, Mạc Dĩ Trạch tràn đầy cưng chìu
nhìn cô mềm mại dặn dò.
"Ừ".Thịnh
tình khó từ chối, Âu Y Tuyết cũng chỉ có thể tạm cất lại những lời nói trong
lòng, sau đó nhận lấy sữa tươi. Khẽ nhấp một ngụm sữa tươi, một làn hương tinh
khiết của sữa lập tức tràn đầy hơi thở của cô. Âu Y Tuyết nhấp từng ngụm, từng
ngụm, thỉnh thoảng dùng đuôi mắt liếc về phía Mạc Dĩ Trạch bên cạnh, khi nhận
thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi có chút ngượng ngùng.
"Tối hôm qua
anh đã bảo chú An mang Nhược Y về Mạc gia rồi, còn có chuyện trong buổi họp bán
hàng từ thiện cũng đã sai người xử lý tốt. Dùng xong bữa ăn sáng anh dẫn em đi
dạo đảo, sáng sớm ngày mai chúng ta trở về”.
Kế hoạch vỗn dĩ
là tối nay về, nhưng bởi vì tối hôm qua triền miên mất hồn làm anh không thể
không suy tính đến thể lực của cô, mới dứt khoát quyết định trễ lại một ngày.
"Không cần
như vậy. . . Phiền anh lắm, công việc của anh rất bận, không cần tốn công tốn sức
làm sinh nhật cho em".
Rót một ngụm sữa
tươi cuối cùng vào trong miệng của mình, Âu Y Tuyết cảm thấy dạ dày đã không
còn đói kêu vang nữa. Mặc dù rất cảm động anh vì cô làm tất cả, chỉ là cô cảm
thấy vẫn là công việc quan trọng hơn.
"Em là vợ của
anh, đây là lần đầu tiên anh tổ chức sinh nhật cho người phụ nữ anh yêu".
Anh không muốn lưu lại cho mình bất kỳ tiếc nuối!
Trên gương mặt tuấn
tú như điêu khắc kia không khỏi có chút đỏ ửng, trong đôi mắt sáng của anh tràn
đầy thâm tình, ngước mắt nhìn cô chăm chú, tràn đầy tình yêu nồng cháy: “Sau
này khi đến sinh nhật của em, hàng năm anh sẽ đón cùng em".
Nghe vậy, Âu Y
Tuyết chỉ cảm thấy trong cổ đột nhiên căng thẳng, lời nói vốn muốn bật thốt lên
lập tức nghen lại trong cổ. Kết quả là, cô chỉ có thể trợn to đôi mắt ngập nước,
nhìn anh tràn đầy cảm kích.
Chỉ là cô không
thể ngờ, đôi mắt long lanh như có nước của cô, cùng với gương mặt thuần mỹ động
lòng người đó, đối với Mạc Dĩ Trạch mà