
ấy tay Liêm Tuấn.
Cùng lúc, ánh mắt bà cũng chiếu thẳng vào đôi tay nắm
chặt của họ, đột nhiên bà trở nên sâu xa đến không lường được.
“Mẹ.” Liêm Tuấn tiến đến, hỏi, “Sao mẹ lại bỏ Ý về
đây?”
Liêm An Na thu ánh nhìn lại, đáp gọn, “Mấy hôm nữa là
ngày kông ngoại con, mẹ về xem thế nào?”
“Rất tốt, đã ký được mấy hợp đồng...”
Hai mẹ con, mẹ một câu, con một câu hỏi và đáp, Đỗ Lôi
Ty đứng cạnh nghe mà mù mờ.
Mẹ con nhà giàu lâu không gặp, gặp rồi đều nói những
chuyện này ư? Nghe có vẻ... sao giống đang bàn việc công?
Thế là Đỗ Lôi Ty tự nhiên nghĩ đến “mẫu vương” nhà
mình, nếu họ lâu không gặp như thế bà mẹ cô chắc chắn sẽ đánh phủ đầu một câu:
“Con bé xấu xa, có nhớ mẹ mày không? Nếu không nhớ thì không cần vào nhà nữa!”
Khí thế biết bao! Hào sảng biết bao! Có giống mẹ của
sếp tổng đâu, thấy con trai, ngay cả cười cũng không, dường như chẳng có tí
niềm vui mẹ con trùng phùng nào cả...
Đỗ Lôi Ty đang băn khoăn thì đối thoại của hai mẹ con
lại kết thúc đột ngột!
Liêm Tuấn đứng lên khỏi ghế sofa, định đi.
Đỗ Lôi Ty cuống lên, sếp tổng tại sao lại quên mất
chuyện quan trọng nhất? Cô vẫn chưa chào hỏi mẹ chồng mà!
“Chuyện đó...” Đỗ Lôi Ty mở miệng yếu ớt, “Con là Đỗ
Lôi Ty.”
Nói xong câu đó, Đỗ Lôi Ty gần như xấu hổ đến độ muốn
tát mình một clàm gì có cô con dâu nào lần đầu gặp mẹ chồng lại nói tên mình ra
trước? Chí ít cúng phải lên tiếng chào đã chứ? Hơn nữa, mẹ chồng biết cô tên Đỗ
Lôi Ty, liệu có cảm thấy cô đang kể chuyện tiếu lâm bậy bạ không...
Đúng lúc Đỗ Lôi Ty cuống đến mức không biết làm sao
thì Liêm An Na lại bình thản hỏi Liêm Tuấn: “Trông sắc mặt con không tốt, bệnh
à?”
“Cũng ổn, chỉ ăn uống bị đau bụng thôi ạ.”
Liêm An Na lạnh mặt: “Đồ ăn thức uống không được ăn
bậy bạ, chẳng lẽ con không biết?”
Đỗ Lôi Ty giật bắn mình trước câu chất vấn đột ngột
đó, đến khi hoàn hồn lại thì phát hiện ra Liêm An Na như đang nói câu đó với
cô, rõ ràng ý tứ trong câu là: Thân là vợ mà tại sao không chăm sóc tốt chuyện
ăn uống của chồng?
Đỗ Lôi Ty nhất thời đần người, lắp bắp: “Cái đó...
con...”
Khi cô không biết phải trả lời ra sao, Liêm Tuấn bỗng
đỡ lời hộ cô: “Không biết.” Ngừng lại, rồi anh nói, “Mẹ nên nói sớm với con thì
con sẽ biết ngay.”
Thần sắc Liêm An Na nặng nề nhìn Đỗ Lôi Ty vẻ thâm ý
sâu xa, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Theo sếp tổng về phòng, Đỗ Lôi Ty cứ thấp thỏm không
yên, lại thêm dáng vẻ thản nhiên của Liêm Tuấn, cô càng không kìm được: “Chúng
ta lên lầu thế này chắc không ổn lắm?”
“Có gì không ổn?”
“Thì là...” Đỗ Lôi Ty không biết diễn đạt thế nào,
“Mẹ... mẹ là mẹ anh, tại... tại sao hai người trông như có thù oán vậy?” Nói
xong, cô lén lút nhìn anh, đôi mày anh cau lại, vẻ mặt như nặng nề thêm.
Anh im lặng, rồi nói: “Không có đâu, em đừng nghĩ
nhiều. “Vừa nói vừa đi về phía phòng tắm.
Đỗ Lôi Ty túm lấy anh bịt miệng: “Anh nói dối!”
Liêm Tuấn dừng chân, trong ánh mắt có vẻ kỳ dị.
Đỗ Lôi Ty bị anh nhìn có phần e sợ, nhưng đã nói rồi
thì cho dù có phải gồng lên, cô nhất định cũng phải nói tiếp: “Dù sao thì vẫn
là mẹ anh, cho dù mẹ có làm gì sai thật đi nữa, anh cũng không thể đối xử thế
được! Thiên hạ làm gì có cha mẹ nào không yêu con cái? Em nghĩ hai người nên
nói chuyện nhiều hơn, chưa biết chừng hiểu lầm sẽ được xóa bỏ...” Đỗ Lôi Ty
càng nói càng nhỏ giọng, vì ánh mắt anh nhìn cô mỗi lúc một thâm trầm!
Đỗ Lôi Ty cảm thấy trong lòng hơi buồn, chắc anh không
chê cô quá nhiều lời chứ? Dù sao anh cũng là sếp tổng cao xa vời vợi, từ bao
giờ lại đến lượt cô dạy dỗ? Nhưng nói sao thì cô cũng là vợ anh, vợ chồng trao
đổi, chuyện trò thì có gì sai?
Sắc mặt Liêm Tuấn dịu lại, anh kiên nhẫn giải thích.
“Thật sự không nghiêm trọng như em nghĩ.”
Còn phỉnh phờ cô à, rõ ràng là không muốn nói cô biết!
Đỗ Lôi Ty bực dọ bàn tay nắm vạt áo anh càng ghì chặt hơn.
Liêm Tuấn có vẻ bất lực: “Ngoan, buông tay ra, anh
muốn đi tắm.”
Nghĩ hay nhỉ, không buông đấy!
“Đỗ Đỗ.” Liêm Tuấn thở dài, “Em muốn tắm chung với anh
thế sao?”
“...” Cô nhanh chóng buông móng vuốt.
“Anh không ngại đâu.” Anh cười cười.
Sếp tổng đại nhân, anh đứng ức hiếp em quá đáng. T_T
Cuối cùng tất nhiên không tắm chung, vì tắm chung hồ
uyên ương thực sự khiến người ta khó kiềm chế, nhưng ai kia hôm nay thực không
có sức đâu ăn thịt người nữa. Vậy nhưng không có nghĩa là anh không thể đùa bỡn
cô, sau khi chọc Đỗ Lôi Ty mặt đỏ tía tai rồi, Liêm Tuấn hài lòng bỏ vào trong
phòng tắm.
Trong khoảnh khắc đóng cửa, đôi mắt lấp lánh nụ cười
của anh sa sầm.
Có lẽ, nên chọn cơ hội để nói
rõ tất cả...
Hôm sau là cuối tuần.
Do tối quá bị ám ảnh bởi nói
của mẹ chồng. Đỗ Lôi Ty cả đêm ngủ không ngon, lăn lộn khó ngủ, đến khi tờ mờ
sáng mới thiếp đi. Khi tỉnh dậy thì đã là chín giờ sáng.
Dụi dụi đôi mắt kèm kèm, cô theo thói quen nhìn sang
cạnh, sếp tổng quả nhiên đã đi mất.
Chắc anh lại bận rộn trong thư phòng? Đỗ Lôi Ty nghĩ
thế, xuống giường, rửa mặt, đánh răng, sau đó xuống lầu.
Trên bàn còn phần bữa sáng, thím Ngô đang đứng cạnh.
“Thiếu phu nhân, chào buổi sáng.” T