Snack's 1967
Có Cần Lấy Chồng Không?

Có Cần Lấy Chồng Không?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323222

Bình chọn: 9.00/10/322 lượt.

à họ Liêm. Thế nên bà đã quyết

định ly hôn.

Liêm An Na không ngờ, lúc quỳ trước cha mình bà không

hề rơi lệ, vậy mà sau khi ký đơn đồng ý ly hôn, nhìn bóng ông xa dần, bà đã rơi

những giọt nước mắt">Yêu người đàn ông ấy vốn dĩ là một sai lầm, kết

hôn với ông càng sai lầm. Sự trải nghiệm tình cảm đầy đau thương ấy đã mách bảo

bà, hôn nhân không bình đẳng sẽ không đi xa được, bà từng bị tổn thương nên

không muốn con trai bà cũng đi vào vết xe đổ đó.

Liêm An Na nghĩ đến đó thở dài nói: “Mẹ biết, con hận

mẹ từ nhỏ đã bỏ con lại để ra nước ngoài.” Giọng bà rất khẽ, mất đi khí thế cũ,

không còn là Liêm An Na cao ngạo nữa.

“Con chưa bao giờ hận mẹ điều gì cả.”

“Con đừng an ủi mẹ.” Liêm An Na cười khô, “Chuyện mẹ

làm, mẹ rõ nhất. Có đứa con nào không mong mẹ kề cận bên cạnh, nhưng mẹ...” Bà

nói, bắt đầu nghẹn ngào.

Liêm Tuấn nhìn chăm chú vào đôi mắt đỏ hoe của mẹ,

muốn nói gì đó nhưng bỗng nhớ lại lời Đỗ Lôi Ty nói tối qua, “Thiên hạ có cha

mẹ nào không yêu con cái? Em nghĩ hai người nên trò chuyện cùng nhau, không

chừng hiểu lầm sẽ được xóa bỏ...”

Liêm Tuấn nói: “Con không hận mẹ, nhưng nếu mẹ muốn

giải thích, con sẽ nghe.”

Liêm An Na sửng sốt, bà không ngờ con trai vốn không

muốn nói chuyện với mình lại nói vậy, “Con muốn nghe mẹ nói?”

“Phải, con muốn.”

Liêm An Na định thần, cuối cùng cố lấy hết can đảm bắt

đầu kể con trai nghe về chuyện cũ đã chôn sâu trong lòng bà mười mấy năm

trước">Chúng ta hãy tạm gác cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con họ sang một

bên, xem thử tình trạng hai con chuột đang ở ngoài cửa thư phòng.

“Thiếu phu nhân, cô có nghe được gì không?” Thím Ngô

phía sau dùng ngón tay chọc vào Đỗ Lôi Ty đang nghe trộm một cách chăm chú.

Đỗ Lôi Ty quay lại, đau khổ: “Thím Ngô, phòng này cách

âm tốt quá.”

Thím Ngô choáng: “Đây là... biệt thự mà...?”

Đỗ Lôi Ty than vãn, cô ở đây nghe trộm lâu thế, lưng

sắp gãy rồi mà chẳng nghe thấy cái khỉ gì hết, thậm chí cô còn nghi ngờ sếp

tổng không có ở trong phòng.

“Thiếu phu nhân, cô đừng nản lòng, thời gian không phụ

người có lòng, tôi tin cô nhất định sẽ nghem trộm được!” Thím Ngô cổ vũ hết

lòng cho cô.

“...”

Thấy Đỗ Lôi Ty vẫn ủ rũ, thím Ngô bỗng sáng mắt:

“Thiếu phu nhân, hay là tôi lấy một cái máy nghe trộm đến cho cô?”

Đỗ Lôi Ty choáng, thím Ngô, thím tưởng cháu là 007 hay

sao?

Đúng lúc hai người đang to nhỏ bàn xem nên nghe trộm

thế nào cho thuận tiện thì một giọng nói vô cùng to rõ vang lên: “Bà ơi! Hai

người làm gì ở đây">Đỗ Lôi Ty bị Lượng Lượng làm cho giật mình, cơ thể

chúi về phía trước, đâm sầm vào ngay cửa thư phòng.

Rầm...

Sau một âm thanh cực lớn, Đỗ Lôi Ty, thím Ngô, Lượng

Lượng, bao gồm cả hai người bên trong, đều bàng hoàng.

Đỗ Lôi Ty sống hai mươi mấy năm, chưa bao giờ tiếp xúc

nhiệt tình với cánh cửa như thế, đến nỗi âm thanh sống động đo vang lên rồi,

ngay cả đau mà cô cũng không thấy, chỉ thấy cả người như bay lượn, trên đầu như

có ngôi sao đang bay vòng vòng.

Đến khi cô hoàn hồn thì cửa thư phòng đã mở toang, một

đôi chân mang giày cao gót màu đen xuất hiện.

Đỗ Lôi Ty thấy chuyện không lành, vội quay lại tìm

thím Ngô, ngờ đâu sau lưng đã trống vắng tự khi nào, thím Ngô không biết đã đưa

Lượng Lượng chạy đi đâu từ bao giờ.

Thím Ngô, thật tàn nhẫn! TAT

Đỗ Lôi Ty đành mặt dày quay lại, ngẩng lên, cười lúng

túng vơi Liêm An Na: “Phu nhân...”

Liêm An Na không quan tâm, chỉ lạnh lùng hỏi: “Cô làm

gì ở đây?”

Đỗ Lôi Ty nghĩ đến lời khuyên của thím Ngô, vội đáp:

“Con... con vừa đi ngang qu">“Thế à?” Liêm An Na lạnh lùng, giọng nói

rõ ràng không tin cô.

Thím Ngô! Thím lừa cháu, lời nói dối này làm gì có ai

tin! Đỗ Lôi Ty cảm thấy vô cùng lúng túng, không biết phải nói gì để nịnh nọt

gương mặt lạnh lùng kia, đành tỏ vẻ xun xoe nịnh hót.

“Phu nhân, hôm nay mẹ thật xinh đẹp!”

Liêm An Na nhướn mày: “Hôm qua tôi không đẹp à?”

“Không phải không phải!” Đỗ Lôi Ty vội khoát tay, “Hôm

qua mẹ cũng đẹp! Nhưng hôm nay càng đẹp hơn hôm qua!”

“Vậy ý cô là trước hôm qua tôi không đẹp à?”

“Không phải ý đó ạ!” Đỗ Lôi Ty giật bắn mình trước

những câu hỏi của Liêm An Na, vội bổ sung, “Hôm nay mẹ đẹp, hôm qua đẹp, năm

ngoái đẹp, mười năm trước đẹp, vừa sinh ra cũng đẹp, ngay cả lúc thụ tinh trứng

cũng đẹp gấp trăm ngàn lần người ta! Sắc đẹp của mẹ thiên sầu vạn tải, nhất

thống giang hồ!”

Cô nói xong, Liêm An Na sặc.

Mẹ chồng lại không phản bác cô, xem ra lần này nịnh

nọt thật toàn diện! Đỗ Lôi Ty vô cùng đắc ý, tiếp tục khen ngợi: “Phu nhân, mẹ

không những đẹp mà ăn mặc cũng rất phong cách! Mẹ nhìn bộ lễ phục này, cắt rất

khéo, chất lượng tốt, đặc biệt là hoa sơn trà thêu ở cổ, màu nhạt tao nhã, to

nhỏ vừa phải, cánh hoa nhiều hơn thì lại thừa, mà ít hơn thì lại thiếu...”

“... Đó là mẫu đơn.”

“Mẫu đơn? Ưm... Có nghĩa là bộ lẽ phục này chú trọng thêu

tay, đồng thời còn dung nạp nghệ thuật trừu tượng Tây phương, nhìn xa giống mẫu

đơn, nhìn gần giống sơn trả, nhìn trái giống phượng hoàng, nhìn phải giống kỳ

lân, mẹ mặc một bộ quần áo mà như đã có thể thể hiện ra phong vận của bốn bộ,

thực