
rong mắt cô, Cố Học Võ cũng không ép cô đưa ra quyết định.
Kiều Tâm Uyển nhìn sắc mặt ngưng trọng của anh, lắc đầu thoát khỏi rối
rắm: “Không nghĩ, không nghĩ nữa. Có lẽ không mang thai đâu? Có lẽ là do dạ dày khó chịu thôi.”
“Mặc kệ là gì đều phải đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
Không mang thai tất nhiên không có phiền não. Nhưng nếu dạ dày khó chịu cũng
không có thể phớt lờ. Nên biết trước kia anh từng bị loét dạ dày giày vò không thôi.
“Vâng.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, trong lòng hy vọng cô không có thai. Kiều thị bây giờ đang trăm công nghìn việc, cô cũng đang rất bận rộn. Nếu thật sự mang thai, vậy cô…
Cố Học Võ biết nỗi lo lắng của cô, sau khi ăn sáng xong, liền đưa Bối Nhi về Cố gia. Sau đó đưa Kiều Tâm Uyển đi bệnh viện.
Một giờ sau, Kiều Tâm Uyển nhìn tờ giấy xét nghiệm trên tay, ánh mắt cầu
cứu nhìn về phía Cố Học Võ tràn đầy rối rắm: “Đều là tại anh hết, có
thai thật rồi. Làm sao bây giờ?”
Luôn dùng biện pháp an toàn nên
cứ nghĩ sẽ không sao, ai ngờ chỉ một lần buông thả liền trúng thưởng.
Mang thai bảy tuần. Đứa bé chưa lớn, vừa nãy bác sĩ hỏi bọn họ có muốn
giữ không, nếu không thì phá ngay. Ba tháng đầu phá thai đơn giản nhất,
một khi cái thai đã lớn, sẽ rất khó làm.
Cố Học Võ và Kiều Tâm
Uyển cũng hiểu như vậy, hai người nhìn tờ giấy xét nghiệm kia, vẻ mặt
đều có chút rối rắm. Cố Học Võ đưa cô lên xe, đi về nhà. Kiều Tâm Uyển
tinh thần rối loạn. Một đứa con. Ôi chao, thật đáng ghét lúc này lại
mang thai, Bối Nhi cũng chỉ mới hơn một tuổi. Vốn bình thường đã thấy
thời gian ở bên con quá ít, bây giờ lại thêm một đứa nữa.
Về đến nhà, Kiều Tâm Uyển tâm phiền ý loạn, ngồi ở trên sofa ngẩn người. Cố Học Võ tiến lên, nắm tay cô: “Bực lắm hả?”
“Đúng vậy.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, vẻ mặt rất rối rắm: “Đều tại anh hết,
không dùng biện pháp an toàn mới làm cho em trúng thưởng.”
“Được, được, được, đều tại anh.” Cố Học Võ gật đầu, cũng không phủ nhận:
“Nhưng mà anh cũng không biết, mới một lần đã trúng thưởng.”
“Có một lần thôi sao?” Kiều Tâm Uyển khinh thường: “Rõ ràng là rất nhiều lần!”
Ngày kết hôn, anh quấn lấy cô làm nhiều như vậy, còn không sử dụng biện pháp tránh thai. Không trúng thưởng mới lạ.
“Chịu thôi. Ngày đó em đẹp quá khiến anh thật sự không nhịn được.” Bộ dáng Cố Học Võ vô cùng vô tội.
“Anh còn nói.” Kiều Tâm Uyển nghe không nổi nữa, dùng sức đánh tay anh một cái: “Đều tại anh không tốt.”
“Được rồi, được rồi. Đều tại anh không tốt.” Cố Học Võ nắm tay cô: “Em muốn
đánh anh, anh cũng không đánh trả, nhưng bây giờ em đang mang thai,
không nên cử động mạnh, được không?”
Kiều Tâm Uyển mím môi, vẻ
mặt vô cùng rối rắm. Bây giờ, cô phải làm sao? Sinh thêm một lần nữa
sao? Mặc kệ là sinh hay không sinh, cô đều rất rối rắm.
“Nếu em
không bỏ được như vậy thì cứ sinh đi.” Cố Học Võ không thích thấy bộ
dạng này của cô, anh hy vọng cô luôn vui vẻ chứ không phải mày chau mặt
ủ.
“Nói nhẹ nhàng quá đi.” Kiều Tâm Uyển nhíu mày: “Lúc Bối Nhi
còn ở trong bụng, thiếu chút nữa là bức em tới chết. Em ốm nghén suốt
hai tháng, cơm cũng ăn không vô, ngủ cũng không được. Người cứ gầy sọp
đi. Sau lại sợ không đủ dinh dưỡng cho con nên ngày nào cũng phải đến
bệnh viện truyền dịch. Những đau khổ này, anh không chịu đương nhiên anh đứng nói chuyện không đau thắt lưng rồi.”
Cố Học Võ hơi ngẩn ra, sau khi hai người tái hợp, đây là lần đầu tiên anh nghe Kiều Tâm Uyển
nói về vấn đề này: “Lúc đó em rất khó chịu sao?”
“Đúng vậy.” Kiều Tâm Uyển bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy hơi sợ: “Lúc đó, ngày nào ngửi
thấy mùi gì cũng muốn nôn, ăn cái gì cũng không thấy ngon. Ăn cái gì nôn cái đó. Mẹ em sợ em có việc, phải liên tục thay đổi món để em ăn. Nhưng mà ăn được thì ít, mà nôn thì nhiều.”
Tưởng tượng đến mấy tháng
tra tấn không ra con người kia, cô thực không dám thử lại lần nữa: “Sau
đó bụng lớn, chèn ép thần kinh. Buổi tối cả đêm ngủ không được.”
Vẻ mặt Cố Học Võ thực ngưng trọng. Anh nhớ có một khoảng thời gian tụ tập
Trầm Thành đều vắng mặt, Kiều Kiệt nói Kiều Tâm Uyển không khỏe nên Trầm Thành ở nhà chăm sóc cô. Anh chỉ nhìn thấy cô khổ sở lúc sinh, nhưng
không ngờ trước đây, cô đã phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy. Quan
trọng hơn là lúc cô chịu đau khổ vì sinh con cho anh mà anh lại không ở
bên cạnh chăm sóc cô.
Anh kéo cô lại, ôm chặt vào lòng, trong lòng đã có quyết định: “Tâm Uyển, đứa con này, chúng ta bỏ đi.”
“Cố Học Võ?”
Kiều Tâm Uyển vừa rồi thật ra không có ý oán trách, nhưng nghĩ đến quá trình mang thai, quả thật rất vất vả, mà cô thật sự không muốn lại trải qua
một lần nữa: “Thật ra…”
“Tâm Uyển, anh sẽ không cho bất cứ ai
hành hạ em, kể cả con của chúng ta cũng không được.” Cố Học Võ quyết
định, vươn tay ôm lấy Kiều Tâm Uyển về phòng: “Hôm nay em nghỉ ngơi một
ngày cho tốt, ngày mai anh hẹn bác sĩ.”
“Nhưng…” Cứ quyết định như vậy sao? Có bất nhân, khinh suất quá không?
“Không nhưng gì hết. Em không nghe bác sĩ nói, bây giờ kỹ thuật rất hiện đại. Sẽ giải quyết xong rất nhanh.”
Cố Học Võ vào cửa, đặt cô lên giường: “Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Uhm.” Kiều