Duck hunt
Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210315

Bình chọn: 7.00/10/1031 lượt.

, cảm giác được Cố Học Võ ngồi xuống bên cô. Ngón

tay dài đang lần về hướng khóa kéo sau lưng cô.

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển hơi hồi hộp, bắt tay anh: “Em, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Ánh mắt đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, Cố Học Võ cười khẽ thành tiếng, cúi đầu, cho cô một nụ hôn sâu.

“Uhm.” Cô hầu như hết hơi, giơ tay lên ôm lấy cổ Cố Học Võ. Không biết bản thân là muốn hùa theo anh, hay là muốn đẩy anh ra.

Bàn tay to di chuyển ở sau người cô, dễ dàng kéo dây kéo sau lưng cô xuống, Cố Học Võ không giúp cô cởi mà buông lỏng tay ra, ôm cô ngã lên giường. Một tay chống người lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt cô.

“Tâm Uyển.”

Ánh mắt anh quá mức nóng bỏng. Kiều Tâm Uyển có thể nghe thấy cả tiếng tim

mình đập. Muốn nói gì đó thì anh đã cầm một bàn tay cô, nhìn dáng người

xinh xắn ẩn trong bộ áo cưới của cô.

“Lúc anh lần đầu tiên chạm vào em có phải rất thô lỗ không?”

Ớ. Anh đột nhiên nhắc chuyện này khiến Kiều Tâm Uyển hơi ngẩn ra. Hết sức

khó hiểu nhìn ánh mắt anh, cô muốn gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Sao vậy,

đột nhiên nhắc đến chuyện này?” Không phải nói, chuyện trước kia đều

quên rồi sao?

Cố Học Võ nắm tay cô đặt ở trên môi khẽ hôn lên: “Anh hôm nay mới nghe được một chuyện.”

“Chuyện gì?” Cõi lòng vốn kinh hoàng, lại một lần nữa căng thẳng. Cô đã lâu không thấy Cố Học Võ nghiêm túc như vậy.

“Lúc ở thành phố C, ở khách sạn không phải em hạ dược.” Vừa nãy, Tiểu Lâm đã cho anh câu trả lời. Đương nhiên, hai con chuột muốn hại anh đã bị

trừng phạt. Mà anh bây giờ không có tâm tư quan tâm đến chuyện đó.

Chuyện anh quân tâm hơn là Kiều Tâm Uyển.

Anh đối với đêm đó

không nhớ nhiều lắm, ấn tượng duy nhất trong đầu là anh nghĩ người mình

đang quan hệ là Chu Oánh. Động tác tuy rằng không tính là thô bạo nhưng

tuyệt đối không dịu dàng. Mà ngày đó anh nhớ là lần đầu tiên của Kiều

Tâm Uyển.

Kiều Tâm Uyển hơi giật mình, cắn môi, khe khẽ lắc đầu: “Đều đã là quá khứ rồi đừng nhắc nữa.”

“Tâm Uyển.” Cố Học Võ ôm siết cô trong ngực mình, cằm vuốt ve cổ cô, cảm giác người phụ nữ trong lòng dịu dàng thuận theo.

Cô phải yêu anh nhiều thế nào mới có thể dễ dàng tha thứ như vậy? Tình cảm phải sâu đậm thế nào mới có thể biết anh không yêu nhưng vẫn kiên trì

lâu như vậy?

“Anh trước kia có phải rất khốn nạn không?”

“Cũng sơ sơ.” Kiều Tâm Uyển lắng nghe nhịp tim của anh, mấy ngày nay, anh dịu dàng khiến cô đã dần dần quên: “Anh rất khốn nạn với em. Nhưng đối với

những người khác khá tốt.” Ít nhất với anh em, với bạn bè, Cố Học Võ đều không tồi.

“Anh đối với em tàn nhẫn.” Kiều Tâm Uyển bình tĩnh nói sự thật, nhưng không có chút chỉ trích.

Cố Học Võ lại một lần nữa cúi đầu, những nụ hôn tỉ mỉ rơi trên mặt cô,

cuối cùng trở lại cám dỗ đôi môi hồng của cô. Từng chút từng chút miêu

tả hình dáng môi cô. Thật lâu sau, anh mới buông lỏng cô ra, bọc bàn tay nhỏ bé của cô trong tay mình.

“Xin lỗi.”

Kiều Tâm Uyển nhìn sự áy náy trong mắt anh, lắc đầu: “Kỳ thật cũng không nghiêm trọng lắm. Anh chẳng qua không yêu em mà thôi.”

Nếu nói tổn thương thì khẳng định là có. Nhưng chuyện đến bây giờ đều đã là quá khứ. Cô tin Cố Học Võ về sau sẽ không đối với mình như vậy. Hơn nữa cô cũng có phần trách nhiệm. Nếu không phải cô quá cố chấp thì làm sao

có những chuyện sau đó?

“Tâm Uyển.” Cố Học Võ nắm tay cô, nhìn sự nghiêm túc trong mắt cô: “Đồng ý với anh một việc, được không”

“Việc gì?”

“Bởi vì trước kia anh không yêu em, cho nên, anh chưa bao giờ cảm thấy việc làm của mình quá

đáng. Sau này, anh nhất định sẽ tin em. Sẽ không để cho em chịu bất cứ

tổn thương nào.”

Tính cách của Cố Học Võ chính là như thế này, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu.

“Tâm Uyển, hãy quên những chuyện không vui trước kia của chúng ta đi. Hãy Làm lại một lần nữa.”

“Vâng.” Chuyện này, không cần anh nói, Kiều Tâm Uyển cũng muốn như vậy: “Thật tình em cũng đã gần như quên hết rồi.”

Những việc này, cô thật sự cũng gần như đã quên. Bây giờ, đối với cô mà nói

cũng rất tốt. Cố Học Võ cũng chấp nhận cái tính ngang ngạnh của cô, đã

hiểu cho tính cố chấp của cô, không trách cô, không muốn thay đổi cô.

Đối với cô mà nói, như vậy cũng đã tốt lắm rồi. Bởi vì sự tồn tại của Cố

Học Võ đã cho cô biết thế nào là yêu một người là yêu cả đường đi lối

về, chấp nhận mọi thứ của người đó.

“Uh.”

Cố Học Võ gật

đầu, bởi vì động tác vừa rồi của hai người mà váy cưới trên người Kiều

Tâm Uyển đã lộn xộn rất nhiều. Nơi đầy đặn của cô gần như đã lộ ra một

nửa. Bởi vì loại lễ phục này không thể mặc nội y nên từ góc độ này, có

thể nhìn thấy rõ ràng nụ hoa của cô.

Ánh mắt tối lại vài phần,

anh cúi đầu, lại một lần nữa hôn lên môi cô. Anh không hề quên, hôm nay

là đêm động phòng hoa chúc của họ. Kiều Tâm Uyển chỉ giật mình trong

giây lát rồi nhanh chóng phản ứng lại, đưa tay lên, nghênh đón nụ hôn

của anh. Hôm nay là đêm tân hôn của họ, dù cho trước đó hai người đã sớm tối ở bên nhau nhưng hôm nay đối với họ vẫn có sự khác biệt.

Đêm chỉ vừa mới bắt đầu, đây là đêm tân hôn của họ, mà đêm nay vẫn còn rất dài.