Cô Gái Xinh Đẹp Và Thiên Sứ Đen

Cô Gái Xinh Đẹp Và Thiên Sứ Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322704

Bình chọn: 7.00/10/270 lượt.

nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nghe được tiếng cười sảng lãng của Hạo Kiệt, Dật Yên không khỏi tươi cười.

"Còn có một chuyện cười cũng đầy thú vị , em nói cho anh nghe."Dật Yên lại không kịp chờ đợi nói.

"Lần này chuyện xảy ra ở bệnh viện. Có một cô gái 16 tuổi chưa kết hôn hạ

sinh một bé trai bụ bẫm. Mặc dù trẻ con hoạt bát khỏe mạnh, nhưng mẹ của cô gái kia lại u sầu đầy mặt, bác sĩ không hiểu hỏi: ‘Cô bình an thuận

lợi sinh con tại, sao cô. . . . . . ’"

"Bác sĩ ông không phải

biết con gái tôi mới 16 tuổi, lại không kết hôn, cũng không còn công

việc. Gia cảnh nhà tôi cũng không phải là rất tốt làm sao nuôi đứa bé

kia đây?"

Bác sĩ nghe xong không thể làm gì khác hơn là nói, "Cứ

giao cho tôi, nếu trong ba ngày này có bệnh nhân cần phẫu thuật tôi liền nói dối là người đó đã mang thai, khi giải phẫu xong sẽ giao đứa bé cho người ta nuôi dưỡng!"

"Vậy là bà mẹ vui mừng chạy đi nói cho con gái, hai người cũng quyết định như vậy, đến lúc đó người nọ nhất định

sẽ nhận nuôi đứa bé. Họ cám ơn bác sĩ xong, vui mừng xuất viện."

"Ba ngày sau, cuối cùng có một bệnh nhân bởi vì có khối u ở bụng cần cắt

bỏ, bác sĩ vui mừng phẫu thuật. Nhưng khi bác sĩ vừa nhìn thấy hồ sơ,

hắn lại do dự. Nhưng vì đứa bé, hắn chỉ cố làm theo kế hoạch ban đầu."

"Hắn ôm đứa trẻ đi tới phòng bệnh đối mặt với bệnh nhân kia nói:‘ Thật vui

mừng nói cho ông biết, ông cũng không phải bị bệnh, ông chỉ là mang

thai. ’ Vừa nói hắn vừa giao đứa trẻ cho bệnh nhân kia."

"Bệnh

nhân kia nhận lấy đứa bé, trên mặt có chút không tự nhiên. Nhưng là hắn

nghĩ đây có lẽ là Thượng Đế ban tặng thế là hắn hớn hở tiếp nhận. Khi

ông ta ôm đứa bé xuất viện thì bác sĩ cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Thì

ra là người bệnh nhân kia, là một vị cha xứ!"

"Hai mươi năm sau,

cha xứ ngã bệnh, hắn gọi con gái đến trước mặt nói: ‘Con gái, ta có một

bí mật giấu ở trong lòng hai mươi năm rồi, hiện tại ta nhất định muốn

đàng hoàng nói cho con biết. Thật ra thì ta cũng không phải là cha con,

mà là mẹ của con. Cha của con là cha xứ đứng ở sát vách tường kia.’"

Hạo Kiệt nghe Dật Yên bắt chước tiếng nói của người già, tiếng cười của anh một lần nữa vang lên trong xe.

Anh đương nhiên cũng nghe qua chuyện cười này, hơn nữa còn là ở trong cùng

một cái tiết mục. Là đúng dịp? Cô đã sớm ở Đài Loan? Nếu như cô thật sự

là ở Đài Loan, vậy. . . . . . Anh mâu thuẫn không biết nên như thế nào ? Làm sao để điều tra hành tung của cô đây? Nếu điều tra, đại biểu là anh không tin tưởng cô, đây là điều anh không muốn ; không tra, nếu như cô

đang tiến hành một kế hoạch khác liệu sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cô

không đây ?

" Anh nghĩ cái gì thế?"

"Nghĩ nên đi đường nào."

"Aya, mấy năm qua này anh có bạn gái hay không?" Dật Yên lộp bộp hỏi.

"Thế nào không thấy chữ ‘ anh’ rồi?"

"Nếu hi vọng anh trở thành chồng em, em mới không cần thêm cái chữ kia,

không thì anh xem em là em gái mất!" Dật Yên nói." Sao anh còn chưa trả

lời?"

Hạo Kiệt nhếch mày thật cao, nghi hoặc nhìn cô.

Cô nhắc nhở.

"Đó. . . . . . Không có."

"Tại sao?Em thấy trong công ty có mấy người không tệ, chẳng lẽ anh không thích họ?"

"Mọi người đều là bạn bè."

"Chỉ là như vậy? Không có người đặc biệt tốt hay sao?"

"Có một!" Thấy Dật Yên chu miệng lên, anh không thể làm gì khác hơn là lần

nữa giải thích."Một người có thể coi là nói chuyện rất hợp."

Dật Yên chỉ là nhún nhún vai là không nữa hỏi tới.

"Anh thì sao? Sao không theo đuổi người ta luôn đi!"

"Theo đuổi? Cũng phải nhìn người ta điểm không gật đầu a!" Cô khinh thường nhìn Hạo Kiệt, giống như anh hỏi một vấn đề ngu ngốc.

"Vậy em hiểu hàm y trong truyện cười em vừa nói sao?" Hạo Kiệt cau mày hỏi.

"Dĩ nhiên hiểu a!" Thấy Hạo Kiệt xem thường vẻ mặt, Dật Yên có loại thất

bại cảm giác."Làm ơn anh đừng quên em năm năm trước ở Mĩ học tập, cũng

không phải là vào viện tu đạo ở Pháp."

Hạo Kiệt cố ý nhạo báng cô nói: "Vậy cũng rất khó nói, một là mục sư, một là cha xứ, anh thật sự

hoài nghi em thật sự thích những người thần thánh đó!"

"Hay! Anh giễu cợt em!"

Thấy vẻ mặt nũng nịu của cô, anh không nhịn được ôm lấy đầu vai cô."Nghỉ ngơi một chút."

Hạo Kiệt không đợi Dật Yên, một mình đi xuống xe trước, anh sợ mình đợi

tiếp nữa sẽ"Hôn sâu" cô mất. Họ làm xong ghi danh dừng chân, mang theo

hành lý đi tới nhà gỗ nhỏ mà hai người đã lựa chọn.

Trong nhà gỗ

nhỏ trừ bên ngoài phòng khách còn có hai phòng ngủ, mỗi người bọn họ

chiếm cứ một gian. Sau khi sửa sang hành ly xong‎, họ mới cùng nhau đi

ăn bữa ăn tối.

"Ngồi bốn giờ xe anh mệt không?"

"Không mệt! Em thích tới nơi này sao?"

"Thật thích. Lúc em học trung học thì ba đã từng đưa cả nhà đến đây. Em còn

nhớ ngày đó lên đường lúc ba giờ sáng, đi tới nơi này đúng thời điểm năm giờ sáng đẹp nhất."

Hạo Kiệt vừa ăn bữa ăn tối, vừa nghe cô tán gẫu tất cả dĩ vãng.

"Một lần kia em còn muốn về sau nếu có cơ hội, nhất định phải trở lại, hôm

nay rốt cuộc cũng như ý nguyện." Dật Yên thỏa mãn ăn bữa nói.

"Anh vẫn rất hâm mộ nhà em!"

"Em nhìn ra được, có lẽ là bởi vì cha mẹ của anh không ở bên cạnh anh!" Dật Yê


The Soda Pop