Old school Easter eggs.
Cô Gái Xinh Đẹp Và Thiên Sứ Đen

Cô Gái Xinh Đẹp Và Thiên Sứ Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322670

Bình chọn: 9.5.00/10/267 lượt.

biết rõ là em nói cảnh sắc nơi đây thật đẹp, thoải mái và mới mẻ là chỉ không khí yên tĩnh nơi này."

"Anh phải biết sao?"

Dật Yên không để ý tới anh, tự mình nói: "Không biết ánh mặt trời xuất hiện, gió núi rút đi, cảnh có còn đep. như vậy không?"

Hạo Kiệt nắm chặt tay cô nói: "Có một số việc, truy cứu quá mức, có lúc đối với mình ngược lại là một loại tổn thương. Đã như vậy, sao không duy trì hiện trạng?"

"Tỷ như?"

"Mỗi người có hoàn cảnh sinh hoạt bất đồng, tạo ra cá tính mỗi người cũng không giống nhau, nếu muốn truy cứu nguyên nhân kia, có lúc sẽ tạo thành tổn thương cho chính mình hoặc cho đối phương."

Trực giác Dật Yên tự nói với mình, người đang ví dụ chính là bản thân anh .

Cô có thể tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân kia? Hay là giống hy vọng, bảo vệ thực trạng bây giờ của nó? Lần này cô trở về nước, không phải là vì

hiểu rõ anh hơn sao"

Cô quyết định có kỹ xảo hỏi thăm, dịu dàng

cười nói: "Xem ra trong số bạn bè của anh, nhất định từng có người giống như thế, có chuyện gì sao?"

Hạo kiệt nhìn ánh mắt dịu dàng khích lệ của cô, chần chờ một chút, liệu có nên nói ra hay không.

"Nếu phải nói, chúng ta ngồi xuống trước." Hạo Kiệt và cô tìm một, mới còn nói: "Đây chính là một câu chuyện vừa dài vừa xưa !"

"Có một cậu nhóc, cậu là con trai độc nhất trong nhà, hoạt bát, hiếu động, nhất là lúc đi học rất thích hỏi tại sao? Ở trong mắt người bình

thường, cậu chắc hẳn là tâm can bảo bối của cha mẹ, không phải vì cậu là con trai độc nhất sao?"

"Chỉ là, sự thật cũng không phải như

thế, cha của cậu bé là quân nhân chuyên nghiệp, mẹ thì xuất thân từ một

nhà quyền thế xã hội đen. Cha cậu không hiểu cái gì gọi ‘ yêu giáo dục

’, mẹ cậu cũng không muốn quản. Vì vậy, chuyện gì cha cậu cũng tự

quyết."

Ánh mắt của Hạo Kiệt xa vời trong không trung, tựa hồ

hồi tưởng lại tình cảnh khi còn bé. Dật Yên không dám hỏi, cũng không

dám động, cô hy vọng có thể để cho anh nói thoải mái, cô chỉ cầm chặt

tay của anh.

"Nghề nghiệp như thế khiến cha cậu bé không thể

thường xuyên về nhà, tuy có sắp xếp nhưng cũng không có biện pháp để về

nhà mỗi ngày. Có lẽ cũng vì vậy mà ông sinh ra cảm giác xa lạ với cậu."

"Mỗi lần cha trở về, cậu bé luôn run run rẩy rẩy. Cậu nhóc ngoan ngoạn bình

thường, nhưng là mỗi một lần cha trở về lại làm mẹ luôn là oán trách cậu luôn hỏi này hỏi kia, chọc giận bà.

Lần thứ nhất, lần hai, về sau cha cậu nghe chán rồi, mắng không được, sẽ đánh thôi."

"Có một lần, người cha kia đã làm cậu bị thương. Năm ấy, cậu mới học lớp 3, bị cha đánh, đầu đụng vào tường, cậu chỉ cảm thấy muốn bất tỉnh, sau đó bụng lại truyền tới cơn đau đớn do cha cậu đá vào."

"Cậu không

có biện pháp đứng lên, ngay cả sức lực giơ tay bảo vệ mình cũng không

có. Thật vất vả lắm chờ cha đánh mệt xong, cậu khôi phục một chút hơi

sức, vội vàng đứng lên, chạy cách xa cha."

"Cậu bị hành động của cha dọa sợ, trước dù cha có đánh cậu nhưng cụng không mạnh tay giống

như hôm nay. Cậu muốn bảo vệ mình, dựa vào chút hơi sức cuối cùng vọt

đén phòng bếp lấy dao.

Thật ra thì cậu cũng không tính giết cha, cậu chỉ hy vọng cha không đánh cậu nữa."

"Cha của cậu thấy cậu lấy dao, lớn tiếng la hét: ‘ Phản, phản, thằng con này lại dám giết tôi. ’ cha cậu chỉ vào cửa, muốn cậu cút đi ngay lập tức."

"Hai tay cậu cầm dao, nhìn cha, mẹ, đối mặt với bọn họ, tập tễnh đi ra cửa chính."

Dật Yên chịu đựng không khóc, cô có thể cảm nhận được tình cảnh lúc ấy của

anh. Anh bị chính cha mẹ của mình tổn thương thật sâu, không chỉ về thể

xác mà còn về tinh thần.

"Sau đó thì sao?" Dật Yên không nhịn được hỏi.

"Vừa ra cửa chính, cậu liền vứt bỏ dao, không biết đi bao lâu rồi, rốt cuộc

thể lực cạn kiệt té ở bên đường, may mắn được cô Nhâm mang về nhà đi

chữa thương.

"Cô giáo hỏi, cậu chỉ cúi đầu không nói, thật ra

thì thầy nhìn thấy vết thương trên người cậu cũng phần nào hiểu ra mọi

chuyện. Tình hình này, từ khi mẹ đưa cậu đến học với cô Nhâm là đã xảy

ra rồi, một hai tháng, chuyện này tái diễn một lần."

"A!" Dật Yên không nhịn được thở nhẹ một tiếng, cô không biết khi còn bé Hạo Kiệt lại bị đánh nhiều như thế.

"Cô giáo rất hiểu rõ tính cách cậu nhóc kia. Trừ hoạt bát, hiếu động, ở

trường cậu lúc nào cũng vô cùng tôn kính thầy cô, đối với bạn bè cũng

rất tốt, cô không tin cậu lại hư tới bị cha mẹ đánh như vậy."

"Ai cũng không có chú ý tới đứa bé kia đi theo sau lưng cậu và cô giáo, trở về nhà núp ở ngoài cửa nghe lén."

"Tống Hạo Kiệt không thể nào vô cớ lấy dao ra như thế!" Cô giáo hỏi.

Cha mẹ của Tống Hạo Kiệt, Tống Tử Khánh và Vu Vĩnh Bình hai mặt nhìn nhau,

rồi sau đó Vu Vĩnh Bình mới nói: "Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là

nó không nghe lời cha dạy dỗ nên ông ấy mới đánh nó mấy cái. Nó thế

nhưng còn cố tình muốn tránh, ba nó nhất thời nóng nảy mới xuống tay có

thể nặng chút. Thật ra thì nếu nó ngoan ngoãn đứng bị đánh đánh mấy cái, chờ ba nó hết giận thì cũng không xảy ra chuyện gì!"

Vu Vĩnh

Bình trả lời cẩu thả, khiến cô giáo không dám gật bừa, nhưng cô cũng chỉ có thể nhẫn nại."Được rồi! Đã xảy ra chuyện gì đến n