
n mỉm cười mà nói.
Chỉ thấy Hạo Kiệt thần sắc thản nhiên nói nhỏ, "Có lẽ vậy!"
Dật Yên coi như chú ý tới Hạo Kiệt, cô cũng không có biểu hiện ra. Cô chỉ
nhẹ nhàng mà nói: "Ăn no xong chúng ta đi tản tản bộ được không?"
Thấy cô không kịp chờ đợi muốn đi chơi, anh chỉ có thể mỉm cười gật đầu đồng ý.
Tính tiền xong, hai người rất tự nhiên tay trong tay, chậm rãi tản bộ dưới
ánh trăng. Bọn họ yên lặng không nói chính là đi, có lúc chỉ là có ăn ý
nhìn nhau. Loại bình thản, yên tĩnh này, làm người ta không đành lòng mở miệng, sợ sẽ phá hư tất cả trước mắt.
Gần mười giờ, Hạo Kiệt
thúc giục Dật Yên về nhà gỗ nhỏ, anh muốn cô nghỉ ngơi sớm một chút.
Ngày mai họ còn phải dậy sớm hơn, đi xem cái khe nước có giống trong trí nhớ của cô không.
Đứng trước phòng của Dật Yên, cô dí dỏm hỏi:
"Nếu như mà em nói, em sợ nửa đêm sẽ có quái vật chạy đến phòng ta . Vì
giúp em anh có đồng chung phòng với em sao?"
"Tiểu Yên! Trùng hợp là anh đã nghe nói qua em là người biết tự bảo vệ bản thân mình!"
"Em nào có?" Cô bĩu môi không thuận theo nói.
"Vậy là ai nói, nếu là trong lớp có nam sinh dám khi dễ, ai đó liền nhốt người ta!"
"Hắc —— ha." Nhớ tới quá khứ mình làm cọp mẹ của mình, cô không khỏi nở nụ
cười."Trước kia thật sự rất vui vẻ, không ưu không có gì lo lắng ."
Thấy khuôn mặt tươi cười của Dật Yên trở nên chán nản, anh không khỏi vỗ nhẹ đầu vai của cô an ủi cô nói: "Yên tâm, mẹ nuôi không có việc gì."
"Em hiểu rõ!" Dật Yên cố giả bộ tươi cười mà nói: "Thật không theo em? Em bảo đảm tuyệt không bỏ rơi anh!"
"Em a! Còn là như vậy da."
"Đêm đó anh hôn!" Dật Yên chưa từ bỏ ý định yêu cầu.
"Này. . . . . ."
"Cũng chỉ cũng chỉ là dùng môi của anh sờ nhẹ một cái không được sao!" Dật Yên làm nũng nhìn của anh.
Hạo Kiệt thấy trong mắt tràn đầy hi vọng cùng hài hước, mà trong ánh mắt hài hước ấy còn có chút lo sợ, sợ anh sẽ cự tuyệt.
Nội tâm anh quẩy người một cái, nếu khiến Hạo Luân và Phương Khải biết anh
muốn cho cô một cái hôn ngủ ngon cũng cần suy tính lâu như vậy, không
cười rơi răng hàm mới là lạ.
"Được rồi!" Hạo Kiệt kết thúc giãy giụa, dùng môi sờ nhẹ cái trán của cô, "Ngủ ngon!"
Dật Yên còn không kịp cảm thụ nhiệt độ trên môi anh, anh đã lui về sau một bước, xoay người rời đi.
Cô cũng chỉ có thể cười khổ, hướng về phía lưng của anh nói: "Ngủ ngon."
Anh đi vào gian phòng, đóng cửa, mới thở nhẹ một hơi.
Anh thừa nhận mình không tự chủ cho đến loại trình độ này, cho nên không
dám nghĩ nếu như mình dừng lại thêm một giây nữa sẽ làm ra chuyện gì.
Anh tự nói với mình, lần này nghỉ phép là để cả hai có nhận thức sâu
hơn, để cho bọn họ có thể nhảy vọt từ thanh mai trúc mã trở thành tình
cảm nam nữ, để cho bọn họ thích ứng với đối phương hơn, sau đó mới. . . . . . Kết hôn?
Kết hôn là mục tiêu cuối cùng nhất, anh hi vọng Dật Yên có thể xem anh từ "anh trai" thành"Người yêu" sau đó là "Cả đời bầu bạn"
Kế hoạch ban đầu của anh là để cho mình lần nữa làm quen Dật Yên, theo đuổi cô. Nhưng là, theo trước mắt thì chỉ sợ anh mới là người bị theo
đuổi. Anh lắc đầu một cái, cô gái nhỏ vẫn là cô gái nhỏ, chỉ đi theo
trái tim chứ không theo lẽ thường.
************
Sáng
sớm năm giờ. Hạo Kiệt rửa mặt xong vốn nghĩ đến phòng khách chờ Dật Yên
rời giường, không nghĩ tới mới vừa ra cửa phòng, liền nhìn đến cô đứng ở phía trước cửa sổ ngưng mắt nhìn bên ngoài.
"Rời giường đã bao lâu?" Hạo Kiệt đi tới phía sau của cô, nhẹ giọng hỏi.
"Chào buổi sáng!" Dật Yên lược qua này vấn đề, chỉ chào anh.
Hạo Kiệt đã nhìn ra cô cả đêm không ngủ, chỉ là tinh thần vẫn còn rất tốt;
chẳng lẽ cô thật sự sợ nữa đêm có quái vật đến? Không thể nào! Hạo Kiệt
khẳng định tự nói với mình, nhất định còn có chuyện khác quấy nhiễu cô!
"Em muốn tản bộ hay ăn điểm tâm"
"Tản bộ!"
Hạo Kiệt tạm thời quyết định bỏ qua vấn đề này trước. Hôm nay mới bắt đầu, anh còn có một cả ngày thời gian đi đào móc đáp án."
Thấy Dật Yên đưa tay ngọc thon thon ra, anh cũng đưa bàn tay dầy rộng của
mình nắm chặt tay cô. Trở về cho cô tin tưởng, vui cười thỏa thích; anh
nghĩ đây cứ như là lần đàu tiên nắm tay cô.
Cùng với các cô gái
khác tới lui hầu hết họ đều kéo tay anh, hoặc là anh ôm vai, ôm eo các
cô ấy. Dắt tay tản bộ như thế này hình như anh chỉ làm với mỗi Dật Yên!"
Bước ra nhà gỗ nhỏ thì anh đột nhiên nhớ đến một câu nói rất lưu hành trước kia -- dắt tay ngày ra mắt.
Dắt tay không phải có ý là vợ chồng sao?
sssssssssssssss Dật Yên nắm tay Hạo
Kiệt trực tiếp đi tới rừng trúc Mạnh Tông. Khu rừng được bao phủ trong
gió, núi và sương vẫn như trong trí nhớ của cô.
"Oa! Thật là đẹp, thật thoải mái! Thật mới mẻ." Dật Yên không nhịn được hít sâu vài hơi.
"Anh thật không biết không khí lại có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung! Hay là anh nghe lầm? Em nói là cảnh sắc nơi này? Chỉ là dùng từ mới mẻ hình dung cảnh sắc này, tựa hồ có chút. . . . . ."
Dật Yên thấy Hạo Hiệt thay đổi thần sắc nghiêm túc thường ngày, hài hước nhạo báng cô. Cô cũng chỉ hi vọng anh có thể vẫn tiếp tục giữ vững như thế.
Cô cười cười, không thuận theo trả lời: "Anh