Pair of Vintage Old School Fru
Có Lẽ Là Yêu

Có Lẽ Là Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329014

Bình chọn: 9.5.00/10/901 lượt.

“Đang vẽ gì thế?” Cầm lên nhìn, đang vẽ

một khuôn mặt bình thường. Có chút ngạc nhiên, nói: “Vẽ được lắm,

năng lực vẽ của em rất cao đấy.” Giỏi như vậy, cần đi học làm gì

nhỉ? Cô cảm thấy xấu hổ, không dạy được người ta cái gì.

Hắn cũng không có

phản ứng, chỉ khép bức tranh lại, vẻ mặt lạnh lùng. Chu Dạ nghĩ thầm,

ha ha. Cậu nhóc này đủ khốc nha, không thèm đem một cô giáo như cô vào

mắt. Xấu hổ nói: “Cô về đây.” Dù sao thì cô cũng không phải là giáo

viên, bị học sinh xem thường cũng chẳng có gì là quan trọng.

Đang thu xếp đồ dùng,

đã thấy hắn ngồi gõ gõ trên mặt đất. Cô hỏi: “Giá vẽ của em hỏng

à?” Lại nhớ tới cái thời mình đi học đại học, vì tiết kiệm tiền,

cầm giá vẽ người khác đã vứt bỏ đóng thêm nhựa cao su, tiếp tục sử

dụng. Nghĩ cậu nhóc này giống mình ngày đó, kinh tế không dư dả,

cười nói: “Giá vẽ hỏng rồi thì thôi, tạm dùng của cô này, cô có

vài cái giá vẽ.” Nói xong, đưa cho cậu ta.

Hắn nhìn giá vẽ,

chậm rãi đứng dậy, lẳng lặng nhìn cô. Chu Dạ mới phát hiện ra, hắn

còn ít tuổi nhưng lại rất cao, chính mình phải ngẩng đầu lên nhìn.

Khó hiểu hỏi: “Sao thế, em không thích à?” Chẳng lẽ mình lại làm

tổn thương lòng tự trọng của cậu ta? Lại nói: “Em không thích thì cô

cầm lại là được rồi.” Còn thật sự cầm lấy. Hóa ra làm ngươi tốt

cũng không phải dễ dàng.

Chu Dạ cầm một đống

đồ đi về, chỉ chìa khóa trên cửa: “Lúc về em nhớ đóng cửa, tắt đèn

nhé.” Cậu ta đi theo phía sau, “tách” một cái tắt đèn, “rầm” một

tiếng đóng cửa. Chu Dạ hoảng sợ, nhìn hai tay trống trơn của cậu ta:

“Em cứ thế mà về à? Không dọn đồ sao?”

Rốt cuộc cậu ta cũng

nói được câu đầu tiên: “Không cần tôi giúp cô sao?” Ánh mắt nhìn vào

đồ trong tay cô. Cô lắc đầu: “Không cần, không cần, cô ở gần đâu, em đi

lấy đồ đi.” Phất phất tay, nhanh chóng rời đi. Vừa đi vừa nghĩ, cảm

giác cậu nhóc này cứ là lạ thế nào, không phải tới thời kỳ tuổi

trẻ bồng bột đấy chứ?

Một lúc sau lại nghe

thấy có tiếng bước chân, nhìn lại là cậu ta, hai tay đút túi quần,

không nhanh không chậm đi theo. Đành phải nói: “Em cũng về hướng này

à?” Một lúc lâu sau cậu ta mới nói: “Giá vẽ của tôi hỏng mất rồi,

buổi tối muốn vẽ…” Chu Dạ liền đưa cho cậu ta: “Đây, cái này cho em.”

Hì hì. Đâu lại vào đấy, rốt cuộc cậu ta có ý gì nhỉ, chẳng lẽ

vừa rồi xấu hổ mở miệng, bây giờ suy nghĩ thông suốt?

Cảm thấy phải nói gì

đó, vì thế hỏi: “Em tên là gì?” Nghiễm nhiên vẫn giữ giọng cô giáo.

Hắn không trả lời, hỏi lại cô: “Cô là sinh viên trường này sao?” Thần

thái cao ngạo, chỉ chỉ về phía trước. Cô hơi giận, hôm nay lại bị

một tên nhóc coi thường, đúng là mất mặt. Mỉa mai trả lời: “Tôi là

giáo viên dạy vẽ ‘Van Gogh’.”

Cậu ta nhún vai: “Cảm

ơn giá vẽ của cô.” Xoay người rời đi. Chu Dạ nhìn theo bóng dáng hắn,

suy sụp nghĩ, không ngờ mình già như vậy, hoàn toàn không hiểu nổi

suy nghĩ của một cậu nhóc. Sau đó, cô biết được tên cậu ta là mới

mười bảy tuổi, sắp thi vào hệ cao đẳng.

Sáng sớm chủ nhật, Vệ Khanh tới tìm cô. Cô lười biếng đi ra, ủ rũ

nói: “Vệ Khanh, em có thể không đi được không?” Vệ Khanh dỗ cô: “Ngoan,

mọi người đều đi chơi, em ở một mình trong kí túc làm cái gì? Còn

nữa, đưa em đi ăn chực còn không muốn sao?” Cái gì chứ, vốn là cô

muốn đi dạy, đã mất vài trăm tệ của cô rồi…

Không tình nguyện lên

xe, nói: “Mới sáng đã phải đi uống rượu mừng sao?” Cô vẫn còn chưa

tỉnh ngủ đâu. Vệ Khanh lắc đầu, thở dài: “Biết ngay là em còn chưa

chuẩn bị đồ mà. Đi, anh đưa em đi mua quần áo.” Hắn biết như vậy nên

phải tới sớm, đưa cô tới chỗ cửa hàng của một người bạn thay đổi

hình dạng.

Giới thiệu: “Chu Dạ,

đây là Tiểu Mã, là chuyên viên trang điểm, chắc chắn sẽ giúp em xinh

đẹp lên nhiều.” Đỡ cô ngồi xuống ghế: “Nào, ngoan nha, đi dự tiệc thì

không thể quá thất lễ được đúng không nào? Phải ngoan ngoãn hợp tác

nha.” Đầu tiên là trang điểm, vẽ mắt, thoa phấn, đánh má hồng… Hơn

một tiếng sau, Chu Dạ đã không còn kiên nhẫn, mặt đen lại, không nói

gì, để mặc người khác vẽ vời.

Vất vả lắm mới trang

điểm xong, lại có người tới sửa tóc. Cô nhíu mày nói: “Anh bôi gì

lên đầu tôi vậy?” Người nọ nói là xịt keo giữ kiểu tóc. Cô sờ sờ,

thấy dính dính lại cứng, khó chịu, liền nói: “Tóc tôi không cần

sửa, mềm mại là được rồi.” Người nọ không biết phải làm sao, Vệ

Khanh vội đi lên nói: “Chu Dạ, thay đổi kiểu tóc mới cũng không tệ

đúng không? Em chỉ cần nghỉ ngơ