Snack's 1967
Có Lẽ Là Yêu

Có Lẽ Là Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327042

Bình chọn: 8.00/10/704 lượt.

a3“Xảy ra afchuyện gì 37sao? Nếubađang cần 1tiền gấp, 1tôi có thể 06ứng trước aatiền lương 4cho cơ .” b9Biết cô balà một 44sinh viên, 0phải ra engoài kiếm 1dsống, cũng 9không phải 0là dễ dàng ccgì.

Mấy 0ngày gần 9đây Chu dDạ vì chuyện 9học phí, 2không khỏi 50thở dài: 4a“Nhà trường 56lại mới 4nâng học 6phí, không b1có cách bnào khác.” 2Quay đầu 1vừa cười b3nói: “Nhưng 0cũng không 2sao, ai mà 2chẳng có 3phiền não, 9bđịch tới,88nước chặn, crồi sẽ a1qua thôi.” 71Chống đỡ 8thêm 1 tháng 94nữa cũng 7không có9gì khác bbiệt lắm. 6 Cho dù thiếu 46chút nữa, 7cũng không 8thể bị 8đuổi học. 4 Thịnh tổng 78nghe ra, liền bchiểu cô 3fnhỏ vì dchuyện học eephí mà vất 6vả.

Làm eliên tục a8ba buổi edtối, cô 0đã cảm fthấy ăn a4không tiêu. 71 Bởi vì 3ban ngàyc3phải dậy 41sớm chăm 4chỉ học 86từ vựng 09tiếng Anh, 9bcòn phải c4làm nhiều 1bài tập, 1dngày đêm 2bận rộn, 8quả là 0vô cùng 5mệt mỏi. b Bởi vì 4kỳ thi cuối 00kỳ càng ctới gần, c2so với trước ckia, càng 9bận rộn f1hơn rất 0nhiều. Phần 58đông sinh 1viên, cứ etới cuối eekỳ là giống enhư người f2sắp chết, 45dung nhan 7tiều tụy, 8cmặt mũi bxanh xao, 6tinh thần 53trì trệ, caso với kì fthi vào cao 5đẳng, ápa4lực chỉ 6có hơn chứ 7không kém. 04 Huống chi, 5buổi tối a3Chu Dạ còn 02phải tớibquán bar 0làm việc, bbcuộc sống 49vất vả enhư vậy, 12có thể 47tưởng tượng 6dđược.

Thật ccsự mệt fmuốn chết, ctan tầm ctrở về, efngay cả 7aquần áo acũng chẳng 4kịp thay, 2cđã muốn d0lăn ra ngủ. 7 Lưu Nặc 5xuống giường e8uống nước, 4thấy cô5vẫn chưa 8đắp, nói 2fthầm: “Tháng 610 rồi, 9ecòn không 0sợ bị e7cảm mạo 1hay sao?” 6aVẫn là 50tiện tay, 2bkéo chăn 0dlên đắp d2cho bạn.

Đang 8say sưa trong 5mộng đẹp, 4fmột hồi f1chuông dồn ddập đánh bthức côadậy. Cô ebvùi đầu dvào trong 92chăn, co engười lại 8muốn tiếp ctục ngủ, akhông thèm cđể ý tới. 1 Nhưng mà atiếng chuông acũng liên 4tục không 3nghỉ, không64chịu bỏ 6qua. “A” 81giận dữ 98kêu một 70tiếng, nháy cmắt đem eđiện thoại 5tắt đi, a9quăng sang emột bên. 1 Ảo não 9đứng dậy, 4thấy bên 70ngoài trời ađã sángbngời, ánh 7emặt trời 8tiến thẳng cdvào phòng, 6đã là giữa eftrưa. Nhìn e8lại, thì9ra là Vệ 6Khanh gọi, 62bắt buộc 6phải nghe, cdbằng không 9chắc hắn 6không chịudfdừng.

“Alo! d4Có chuyện egì vậy?” aKhẩu khí 75có chút fbực bội. 1 Ngủ không 89đủ, đương 4nhiên tính ftình không 08được tốt.

“Sao e7bực bội 2thế, ai calàm em giận 0sao?”

Chu 7eDạ đành d4hạ giọng, b7“Có chuyện 7bgì sao?” bĐứng lên ddkéo rèm bcửa lại,c0tiếp tục 1chui vào 7trong chăn. c2 Cả phòng 73chỉ còn 58lại mình 6cô, quả e4là thờidđiểm thích 3hợp để 30ngủ.

Vệ 4cKhanh đang 67ăn cơm trong 1enhà ăn công d5ty, cảm fthấy buồn 5chán, nhớ9tới cô cliền gọi 8điện thoại: d“ Em nói bgì thế? cdChẳng lẽ 27không có cviệc gì 8ethì không 21được gọi cđiện hay 43sao? Chúng 2ta ngồi 6buôn một b2lát.” Buôn bdchuyện qua 9điện thoại 6chính là 9bđể tăng 0thêm tình ccảm, nếu dkhông sao 73lại có9bnhiều tiểu 97nam sinh và 0tiểu nữ 9sinh tối adngày ôm fđiện thoại, 9ngay cả dcơm cũng 53không thiết dăn.

Chu b8Dạ trong 71lòng kêu 7rên một ctiếng, không 2kiên nhẫn 01nói: “Giờ fanh không 08bận gì csao?” Suốt 9ngày cũng 51không biết f8làm gì, 6chỉ biết 2tới những3cô gái xinh cđẹp chung b8quanh, giờ dlại còn fcó tâm tình 1cũng cô c7buôn chuyện Cô 22che miệng bbkhông nói c1ra lời, 4cảm thấy axấp tiền 69mặt đang acầm trên8nay dường 1như đang 7phát hỏa, 3thiêu đốt felòng bàn 4tay mình. 0 Đây chính2flà ma lực 3của đồng 61tiền a! So c9với vòng 46cổ kim cương 0kia còn mê 22hoặc hơn 8nhiều. Từ 35khi cô sinh 28ra tới nay, 7achưa bao giờ 7ecầm trong 27tay nhiều7tiền như 3avậy, khiến 0bcô không 1khỏi khiếp 9sợ một bphen.

Ngay 4cả Lâm Phỉ 8đã quen 8với những 04tình huống b0như vầy 5cũng khôngckhỏi hoảng 8hốt, liên 96thanh hỏi: 3“Chu Dạ, aesao ngươi 0lại có nhiều 1tiền như b7vậy?”

Chu 6eDạ đem cái 5dphong thư 7hù dọa kia, 2vất xuống 3ađất, hơn 3anửa ngày5emới nói 5được: 9“Là Vệ 0Khanh vụng 0trộm nhét e1vào, ta không 99biết”.

Lâm 3Phỉ líu 6lưỡi không 2thôi, đứng 9lên suy nghĩ 6“Ước 5chừng có 96khoảng hai, 54ba vạn đi, bera tay thật 6hào phóng. 4 Không phải angươi nói 80ngươi đã4cquăng hắn 88đi rồi f0sao?”

Chu 4fThị đầu a8to như đấu, 7phiền não 1nói: “Ta 72vốn tưởng 6clà như vậy.”bNhưng hiện 0btại xem ra, 93cô đã bị 91đặt trong eetình thế 3chuyện đã erồi, chẳng18trách lúc aở nhà hàng, 1Vệ Khanh 18lại tùy eý để cô 4nghênh ngang d2đi trước1như vậy.

Lâm bbPhỉ hâm 3bmộ không fthôi, nói: e“Nếu Vệ 75Khanh đã a4không ngại 2chu cấp tiền bcho ngươi dfnhư vậy, 2ngươi dựa 1vào hắn 8cũng tốt 0lắm, như fvậy ngươiefcũng không 9phải lo vất edvả nữa, b5buổi tối 86cũng không 87cần tới aquán bar làm8việc.”

Chỉ dmột sớm 0một chiều, 4chim sẽ bay 21lên thành 3phượng hoàng, 87không phải 97ai cũng có fcơ hội như dvậy. Ngay ffcả Lâm Phỉ canhư vậy, 8giờ phút 2này cũng dphải hâm dbmộ vận 9fkhí của 5Chu Dạ.

Cuối 80cùng Chu Dạ 7đã hiểu 5ftại sao có 1nhiều nữ 28sinh lại ađồng ý 08qua lại với0những kẻ 8có tiền. 82 Nửa câu 4tỏ vẻ còn a7chưa nói, dbtiền mặt đã 76chủ động5dâng trước 1mắt, người 0ta sao có 81thể kháng 70cự cho được?

Chu d6Thị nghe 92Lâm P